Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Google Search

[ T, truyện dài] Đất thánh

Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Oct 04, 2008 12:53 pm

Tên: Đất thánh.

Author: Saya
Genre : mystery , supernatural, family, war

Disclaimers: Sakuran, Sakurai, Rye, Senry, Kouki, Amekun...

Tình trạng: ongoing. thực ra là không biết có điểm dừng hay ko.

Đây là câu chuyện 5% là thật còn 95% kia là bịa.

Gửi tặng đặc biệt cho chị ruột của Saya, người mà Saya chưa bao giờ gặp mặt.

Một miền đất thanh khiết mà chúa và quỷ không thể điều khiển.

Và ba đứa trẻ ra đời ra đời tại nơi ấy - là ba nhân chứng cho cuộc chiến tranh kéo dài giữa các nước trên thế giới xen lẫn cuộc chiến giữa chúa và quỷ.

Đừng bảo rằng ai ác, bởi ai mà chả ác?

0: Prologue
Chẳng rõ chuyện xảy ra khi nào, có phải là quá khứ - khi vũ trụ còn hoang hay tương lai còn xa phía trước cũng chẳng biết có phải là xảy ra ở chiều không gian nào đó hay không. Câu chuyện được truyền đến tai một đứa trẻ để bây giờ, bằng lối kể chuyện trẻ con của nó, mở ra trước mắt sẽ là một thế giới với chiến tranh, nước mắt và máu, một thế giới với những điều diệu kì tràn ngập hạnh phúc...

Xuân hạ thu rồi lại đông, bốn mùa rải những sắc màu dịu ngọt khắp bốn miền trái đất, nhưng ngoảnh đi trông lại, sắc màu nơi kia vẫn chỉ có một - màu xanh mượt mà lạ thường. Nơi kia là một bán đảo nhỏ giáp mặt với biển hướng Tây và ba mặt còn là giáp với đất liền. Nơi đó không có những cơn mưa dai dẳng kéo dài với bầu trời xám xịt, không có những ngày hạn hán nắng nóng khô khan, không có những ngày tuyết rơi lạnh lẽo trắng ngắt, hoàn toàn không, chỉ là những cơn mưa nhẹ, nắng ấm áp và mây bồng bềnh nên thơ. Những cơn gió biển tấp vào càng thêm mát mẻ với tiếng nước ầm ần đập vào vách đá. Miền đất kì lạ đó có những ngọn đồi cỏ xanh hoa bồ công anh trắng xóa bay bay, những dòng sông dài ngoằn ngoèo với dòng nước trong ngọt mát phản chiếu lại ánh nắng mặt trời biến chúng thành sợi chỉ bạc lấp lánh, một ngọn núi già cỗi nằm ngay giữa trung tâm với các loại thảo dược trên đó và những tòa nhà đẹp đẽ là các công trình kiến trúc đẹp sắc xảo dựng nên. Mọi thứ bên ngoài dường như cách biệt hẳn với vùng đất này, hoàn toàn chẳng có người lạ xâm chiếm, chiến tranh hay thiên tai dịch bệnh xảy ra.

Song, vùng đất yên bình này chẳng phải là nơi con người nên đến.

Mười bốn năm trước, một đứa bé trai ra đời với số phận đặc biệt, nó mang cái tên Sakurai. Nó có hai đứa em, một đứa chín năm trước nhưng không may đã mất và một đứa nữa chính là mười bốn năm sau đây. Đứa bé gái đó có tên là Sakuran, và cũng chính thời khắc đó đã đánh dấu một cộc mốc quan trọng trong lịch sử thế giới ấy lúc đó. Lúc đó chính là lúc mà tất cả mọi người trong làng đều chết không rõ nguyên nhân, chừa lại hai anh em để bắt đầu viết tiếp câu chuyện cho mình...

Một câu chuyện với chiến tranh từ mọi phía và phía nào cũng định nắm lấy vùng đất kì lạ ấy cho riêng mình, đặc biệt là Chúa và Quỷ.


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:43 pm; sửa lần 1.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Oct 04, 2008 1:00 pm

1: Chap 1

_Anh hai!- Tiếng gọi la thất thanh của một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi vang lên trong không gian yên ắng, lũ quạ đậu trên cành cũng nháo nhào cả lên.

Nắng gắt làm hiện rõ khuôn mặt hốt hoảng của cô : mái tóc nâu ngắn lòa xòa, mồ hôi lấm tấm, đôi mắt đen dáo dác nhìn quanh tìm kiếm anh trai. Hốt hoảng là phải. Bên cạnh cô là một cậu nhóc trạc tuổi cô, máu me đầy người, mắt nhắm nghiền, toàn thân xây xát. Đợi mãi một hồi, rồi cô gọi ba bốn lần nữa, anh cô mới xuất hiện.

_ Gì, mà gọi dữ vậy từ từ chớ, anh chạy từ trên núi xuống đó! - Giọng anh chàng càu nhàu, trông điệu bộ cũng hớt ha hớt hải không kém gì cô em gái.

Rồi anh lại chuyển con mắt qua cậu bé nằm bên cạnh - đôi mắt nâu chứa đầy vẻ nghi ngờ. Như hiểu ý anh trai, cô bé liền nói ngay:

_ Bây giờ cậu ta đang bị thương mà, có gì rồi tính.

_ Sakuran, em đúng là... - Chưa nói dứt câu, người anh đã lắc đầu, thờ dài ngao ngán. - Anh cõng cậu ta về đây, em đi hái thuốc vậy.- Nói rồi anh đi ngay, anh vốn rất hay chiều ý em mình.

Sakuran chỉ cười, khuôn mặt căng thẳng lúc nãy như giãn ra, cô thở phù nhẹ nhõm, mái tóc nâu lòa xòa bay trong gió.

Cô bé hiểu anh mình mà, anh Sakurai ấy. Từ khi anh ấy sinh ra là đã bị mọi người đối xử ngược đãi. Từ đó anh ấy tỏ ra nghi ngờ và không tin người ngoài. Chỉ có điều Sakuran không hiểu, lý do để mọi người xa lánh anh em họ là gì chứ? Mọi người bỏ đi, làm ngơ, đôi khi lại đánh đập anh em họ. Không, phải nói là anh Sakurai thôi, chỉ có anh ấy bị như vậy, còn khi Sakuran sinh ra thì mọi người đã chết, kể cả cha mẹ cô. Nhưng chả quan trọng nữa, chỉ cần có anh hai ở đây là được rồi - cô bé ngây thơ ấy nghĩ như vậy. Có lẽ cô cũng không ngờ , cô có thể khiến cho mọi người chết đi cũng như sống lại, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ cô bé vẫn chỉ là một Sakuran ngây thơ.

---

Cậu ta từ từ rồi cũng tỉnh dậy ngơ ngác với căn phòng mình đang ở. Cố cắn chặt răng chịu đau, câu ta chống tay run run ngồi dậy. Căn phòng nơi cậu ta nắm khiến cho cậu tò mò lắm. Trần nhà tuy phết lên một màu kem cũ kĩ nhưng vẫn không thể che dấu vẻ đẹp cổ điển của nó : ở bốn góc phòng trần nhà bằng thạch cao được tạo dáng ra bốn bông hoa mẫu đơn. Ngay vị trí trung tâm của phòng là một cái đèn chùm kiểu xưa với các hạt phe lê lóng lánh trải xuống. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều mang vẻ xưa nhưng tất cả đều cho thấy chỉ có nhà giàu lắm mới có thể thêu người tạo ra những kiệt tác như thế.

_ Cậu tỉnh rồi à? - Sakurai đã đứng ở cửa nãy giờ, anh không ngại khi chờ đợi cậu ta tỉnh dậy.

Đôi mắt đen của anh sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cậu ta như thể đang dò xét từng cử động.Cậu ta chắc hẳn là một người thông minh khi nói ra câu này :

_ Anh yên tâm, tôi không làm gì cả mà, thậm chí tôi còn đang bị thương. - Cậu nở một nụ cười hài lòng, có lẽ hài lòng vì đã đoán dc ý Sakurai chăng?

Nhìn cậu ta có thể đoán được rằng cậu ta là người ngoại quốc vì dân cư tại miền đất 2 anh em Saku sống chỉ có thể có tóc, mắt nâu hoặc đen. Còn trong khi cậu ta tóc màu đỏ và mắt màu xám. Ánh mắt xám chợt chuyển hướng nhìn, đầy vẻ thích thú. Đó là lúc Sakuran xuất hiện.

_ Sao mà cậu bị thương vậy? Cậu tên là gì? Chắc cậu là người ngoại quốc ha? - Sakuran tung ra một loạt câu hỏi làm choáng cả Sakurai lẫn cậu nhóc. Sở dĩ cô hỏi vậy là vì dân cư sinh sống tại nơi đó chỉ có tóc và mắt đen hoặc nâu, trong khi cậu ta mắt xám, tóc đỏ.

_ Em làm phiền cậu ta rồi đấy! Cứ để cậu ta nghỉ đi đã! Sakurai chen ngang, có vẻ không muốn em gái mình dính dáng đến cậu nhóc này.

_ Tên tôi là Rye. - Cậu ta cười hoàn toàn thoải mái tự nhiên như hồi nãy chẳng có cơn đau nào gây khó khăn cả. Nhưng ánh mắt xám đó chẳng hề thay đổi, vẫn lạnh lùng hoàn toàn trái ngược hẳn với nụ cười tươi kia. - Còn hai người là? - Giọng điệu của Rye không giống hỏi cho lắm, chỉ là để xác định lại.

_ Tôi là Sakuran, còn anh tôi là Sakurai. À, mà nhân tiện, với dược thảo của chúng tôi thì tôi chắc chắn cậu sẽ khỏi vết thương rất nhanh thôi - Sakuran nở một nụ cười khó hiểu - Chắc là những người khác sẽ rất lo lắng và đi kiếm cậu nếu cậu ở đây lâu, tôi đoán là vậy. - Vì Rye chưa trả lời câu hỏi trên của Sakuran nên cô chỉ đoán là vậy, Sakurai có vẻ hài lòng.

Rye không nói gì, chỉ gật đầu.

Và cánh cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng sau lưng hai anh em để lại người khách tò mò và chưa - hẳn - là - không - nguy - hiểm.

Đã rất lâu, lâu lắm rồi chưa hề một ai đặt chân đến đây...

Đến rồi liệu đi có an toàn? Mọi chuyện có còn như trước?

Sakurai và Sakuran đã rõ rằng Rye chả hiền từ gì đâu và miền đất họ ở cũng thế...

Vậy cớ chi đặt chân vào rồi chẳng thể thoát ra được, số phận chăng?


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:47 pm; sửa lần 2.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Oct 04, 2008 5:33 pm

2: Chap 2
Đêm tại đất thánh là đêm mà người ta nên ngủ say, nên say để không biết cái quang cảnh nó thể nào...

Gió rít lên từng cơn mang hơi lạnh đi khắp nơi, gió luồn nhẹ qua lá, khẽ nâng những cánh hồng xanh mềm mại như sóng biển bay bay. Vài con quạ đậu trên cây khẽ rúc mình, cùng đôi mắt sáng quắc của con cú già. Trăng lên cao, tròn và sáng, mực nước biển cũng dâng theo. Biển từng cơn rì rào vỗ sóng, lúc mạnh thì đập vào mỏm đá, vang nước tung tóe lên cả vách đá phía trên, chỗ đất liền. Trăng và biển như thể hòa làm một nhìn như cái đĩa vàng treo lơ lửng trên bức màn đen.

Tuy vậy, không phải ai ở cái chỗ có phong cảnh thần tiên vậy mà ngủ được. Bằng chứng là ba con người ấy vẫn chưa ngủ. Không, phải nói chính xác hơn là bốn người. Tính luôn cả cái bóng mập mờ từ vườn hoa hồng, như thể đang lén lút theo dõi ai đó, có thể là vị khách của chúng ta chăng?

Phòng của Sakurai đèn vẫn sáng. Rye không ngủ, tính tò mò của cậu ta khiến đôi chân như không dừng lại, cậu ta đi quan sát xung quanh.

_ Cậu quá tò mò đấy! -Một giọng nói chợt vang lên sau lưng Rye.

Trong hành lang tối om mập mờ ánh nến, một cô gái với đôi mắt đen sâu như lòng vũ trụ nhìn chăm chú vào cậu ta. Đó chính là Sakuran. Cô bé mặc một cái áo sơ mi màu trắng tinh và chiếc váy màu đỏ, trông chẳng có gì là đã ngủ hay chuẩn bị đi ngủ cả.

_ Tôi nên tìm hiểu nơi tôi đang ở chứ. -Cậu ta nở một nụ cười trìu mến nhưng lòng thì đang rủa thầm Sakuran vì mỗi lúc cậu đi ra ngoài Sakuran cũng phải đi theo cho bằng được, chứ như cậu là tội phạm gì đó không bằng.

_ Cậu có lý do chính đáng để tìm hiểu thì cũng không nên lén lút như vậy. - Sakuran tinh ranh.

Rye hầu như không quan tâm về câu nói của cô: " Nơi đây quả thực rất thú vị! Chỉ có con cháu hoàng tộc mới có thể ở một nơi thế này mà dò còn nhiều phòng bỏ trống xen lẫn bụi bặm thì rõ ràng nơi đây từng có rất nhiều người ở. À, tôi có thể hỏi đã có chuyện gì xảy ra với dân làng không?" Rye đánh trống lảng giả vờ hỏi han, nhưng Sakuran cũng chẳng phải là người dễ dãi.

_ Lúc chiều tôi đối xử với cậu là khác, bây giờ là khác bởi vì bây giờ cậu không bị thương nữa. Cho nên đừng nghĩ tôi là người đơn giản. - Sakuran nở một nụ cười sắc lạnh rồi bỏ đi.

Quả thực cậu ta cũng chả còn bị thương nữa. Vết thương đã lành 2 tiếng trước đó. Đúng như lời Sakuran nói, thảo dược của họ quả là rất tốt.

_ Quả không hổ danh là con gái của quận chúa Kazen. - Cậu ta hất mái tóc đỏ như lửa của mình ra sau. - Mà thế thì đã sao? Nhiệm vụ lần này của mình đâu có đơn giản kết thúc sớm vậy. Nếu cô không phiền thì tôi xuống hầm sách đây!- Giọng điệu của cậu đầy vẻ thách thức, mặc dù đã biết trước hậu quả nhưng Rye vẫn mặc kệ.

---

"Rầm"

Sakuran đẩy mạnh cánh cửa ở phòng Rye.

_ Cái tên đó, ta đã cảnh cáo rồi mà hắn vẫn chưa chiụ về phòng.

_ Đòi trị thương cho thằng nhóc đó cho đã rồi em lại đòi đuổi hắn đi. Anh thật không hiểu nổi em - Hóa ra đó là Sakurai, anh cũng theo dõi Rye thôi chứ có vừa gì.

_ Thì lúc đó nó bị thương, chứ em đâu có muốn nó biết về nơi đây. Em định mai kêu nó đi mà.- Cô bé bực mình - Nếu cậu ta ở lại đây lâu thì thế nào cậu ta cũng sẽ chết - Sakuran chợt đổi giọng, nghe buồn xen lẫn bất lực.

_ Bộ thích nhóc đó hay sao mà quan tâm vậy trời! - Bây giờ tới lượt Sakurai bực mình.

_ Ặc, em chỉ không muốn mọi người ở gần em mà phải chịu chuyện gì thôi.

_ Bộ em không lo cho anh hả?

_ Anh lại khác, anh cũng giống em mà. - Cô bé ngúng nguẩy, lắc lắc mái tóc nâu.

Bỗng một tiếng sét vang ngất trời. Mây đen che lấy trăng như không cho trăng thấy. Tia sét chạm đất, tóe lửa. Lửa lan nhanh qua cây cối rồi bỗng chốc thành ra cả biển lửa. Mọi thứ trở nên nóng hơn bao giờ hết.

_ Cái quái gì thế này? - Hai anh em cùng hỏi nhau.

_ Rye! - Sakuran hét lên khi thấy cậu ta đi ra khỏi nhà, tay cầm một quyển sách.

Bóng của Rye lúc này không phải là bóng của người nữa.

_ Các ngươi đã không vượt qua được thử thách, đã phá vỡ quy định trong bản giao kèo. - Một giọng nói chợt vang lên trong Rye như tiếng sấm rền long trời lở đất - Đáng lẽ ngươi đã có hình phạt như bọn con người từng sống ở đây trước đó nhưng các ngươi đặc biệt hơn, thân phận của các ngươi không đơn giản như vậy. Vì thế ngươi sẽ có hình phạt riêng của mình...

Rye đứng lặng nơi đó, ngước nhìn hai anh em họ như thể hai con người chưa bao giờ quen biết, ánh mắt xám vô hồn mở to như phản chiếu lại ánh sáng trước mặt thành một màu kì dị óng ánh đặc cứng. Khóe miệng cậu thoáng nhếch như cười, một nụ cười quái lạ, rồi cậu bắt đầu nhẩm đọc những dòng chữ trong cuốn sách đang cầm trên tay.

Những ngôn ngữ cổ xưa đã chết nay sống lại trong lời nói và bao trùm lấy không gian một sự căng thẳng. Những lời sấm truyền nay vang dậy với sức mạnh ghê gớm. Mặc dù mọi thứ được thốt ra như vô hình nhưng cái cảm giác sợ sệt này cứ mãi dai dẳng hiện hữu. Những câu nói như được kết hợp bởi Chúa và Quỷ tạo thành một lời nguyền không thể tránh khỏi.

_ Vậy nghĩa là sao, anh Sakurai ? - Sakuran hốt hoảng nhìn anh mình, người đang bất lực thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

_ ... - Sakurai không thể nói được lời nào cả.

_ Anh Sakurai! - Sakuran cầm tay anh mình lay mãi, rồi lại nhìn sang Rye. Đôi mắt đen của cô đầy vẻ bất an như nhìn thấy thứ gì của cõi nào đó chẳng rõ, chỉ biết không phải cõi cô đang sống.

_ Hình phạt ta ban cho các ngươi là sức mạnh, nhưng đó là sự ghê tởm. thứ đó sẽ kéo theo ham vọng, quyền lực, tranh chấp, phản bội và máu. Có thể sức mạnh đó cứu được người khác nhưng nó sẽ chẳng bao giờ cứu được người các ngươi thương. Đó chính là hình phạt! - Vừa dứt câu là một đợt ánh sáng tràn ngập tỏa khắp nơi. Tất cả hoàn toàn bị chói mắt ngập tràn trong đó và cuối cùng mọi thứ im ắng trở lại.

Tất cả mọi thứ đều biến mất, Rye biến mất chỉ để lại hai anh em Saku với mảnh đất khô cằn dưới chân.

Một người trùm áo choàng đen kín mít đến bên họ :

_ Ta và ngươi coi như chung số phận vậy! - Thế rồi bỏ đi.

Sakuran ngơ ngác nhìn Sakurai:

_ Em chả hiểu gì cả?!


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:53 pm; sửa lần 1.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Oct 04, 2008 5:34 pm

3: Chap 3
Hơn chín mươi năm về trước, gia tộc Hilryu dời dinh thự về một vùng đất thuộc đất nước Crime sinh sống, đó là một dòng tộc rất nổi tiếng và nhiều quyền lực ở đất Crime này. Người đứng đầu gia tộc là Kimei, ông ta là anh họ của vua Crime và cũng là một người rất hào phóng nên nhân dân đa số đều yêu mến ông và luôn theo ông bất kì nơi đâu ông sinh sống.

Tuy vậy nhưng ông sống một cuộc đời vô cùng cực khổ, thời kì loạn lạc chiến tranh. Các gia tộc thi nhau chiếm quyền hành còn vua thì chỉ như một con bù nhìn, lúc nào cũng chui rúc dưới vó ngựa của các tộc mạnh; thời loạn lạc đó người ta gọi là loạn tộc. Con trai ông ta là người đã đi dẹp loạn và sau này trờ thành vua nên hiển nhiên con gái ông ấy trờ thành quận chúa, quận chúa Kazen Hilryu. Bà hạ sinh ba người con, một trai, hai gái. Đáng tiếc thay đứa bé gái giữa đã chết và đứa bé cuối cùng thì loạn lạc lại xảy ra. Không phải chỉ ở nước Crime mà trên toàn thế giới.

Do Kimei và con gái không thích cuộc sống trong cung nên họ di dời về một vùng đất hoang chưa ai biết đến. Một vùng đất kì lạ và người ta gọi đó là đất thánh. Đó là vùng đất duy nhất mà không một thế lực nào có thể can thiệp, bọn họ chỉ có thể làm bản giao kèo, bản giao kèo giữa con người, Chúa và Quỷ. Bất kì ai có ý định ra khỏi đất thánh, hoặc vi phạm một điều gì đó ở bản giao kèo sẽ được Chúa và Quỷ quyết định xem nên đưa người ấy về thiên đàng hay địa ngục tùy theo kiếp sống đã ăn ở thề nào. Nói cách khác, những người đó sẽ bị chết. Đó chính là lý do giải thích tại sao những người ở đó lại chết một cách bí ẩn vậy.

Nhưng con người mà, bọn họ đâu có chịu khi thấy mạng sống của mình bị đem ra làm trò như thế. Những con người theo Kimei đến đất thánh sinh sống bấy giờ lại bắt đầu căm hận ông, họ đổ lỗi cho ông vì đã để họ chết như thế này. Những con người ích kỉ đó bắt đầu nguyền rủa gia tộc Hilryu, thế là một số bị giết chết. Kinh tởm ư? Đó là con người mà, sự ích kỉ nhỏ nhen cứ một mực tuôn trào lên trong trái tim khi đã đến đường cùng. Người tốt trở thành người xấu lúc nào không hay, rổi rốt cuộc thấy đời mới thật là buồn. Và kết cục là vậy đó, tất cả mọi người đều chết, duy chỉ còn lại hai anh em bọn họ: Sakurai và Sakuran.

_ Em đang nghĩ cái gì thế hả? Chuyện qua rồi mà cứ nghĩ hoài! - Tiếng nói vang lên cắt đứt ngang dòng suy nghĩ của cô bé. Sakurai có vẻ không vui khi mà Sakuran cứ nghĩ về câu chuyện của gia tộc mình.

_ Mà hình phạt đó là gì vậy anh ? - Đôi mắt đen của cô trông càng càng sâu và buồn thảm.

_ Ai biết. - Anh ta đáp lại bằng một câu cụt ngủn.

_ Hả? - Cô bé quay ngoắt đi, điệu bộ bực mình lắm.

Sakurai đã không muốn nói cho cô biết về chuyện sắp xảy đến...

Đêm rồi, gió lồng lộng. Nơi đây đã xa mảnh đất ấy lắm rồi. Nơi đây chỉ toàn là chiến tranh thôi, vậy mà anh hai lại bảo đi du ngoạn mới ác chứ. Nơi này không nghe được tiếng sóng biển nữa là. Bù lại chỉ có một điều làm cho cô bé thích thú.

Trong đêm trăng sáng, cây hoa anh đào này trông thật rực rỡ. Ai mà lại đi nói rằng hoa anh đào rực rỡ nhỉ nhưng hoa anh đào dưới trăng như vậy thì đúng là lạ thiệt. Từng cánh hoa bay lả tả như bao phủ lấy đất, hoa đáp xuống mái tóc nâu của cô bé... Còn trong khi đó, trăng lại ôm lấy hoa anh đào. Ánh trăng bao quanh chúng, làm chúng trông thật dịu dàng, mềm mại. Trăng chỉ được nhìn thấy bởi mặt trời chiếu qua nó, vậy mà có người nói trăng đẹp. Cô bé chẳng thấy nó đẹp bởi vì nó quá phụ thuộc. Nhưng đôi khi, tự mình làm một việc gì đó thì chẳng ai để ý chỉ đến khi có người nào đó làm cho mình thì người khác mới thấy việc đó quan trọng.

Sakuran ngắm mãi vẫn không thôi. Tên của hai anh em Saku cũng gần giống như Sakura, mà tại sao không phải là Sakura được nhỉ? Sakuran nghe anh mình nói rằng mình còn một người chị nữa, đó là tới bây giờ cô bé mới biết.

_ Không biết anh Sakurai còn giấu mình việc gì không nữa? - Sakuran chợt buông tiếng thở dài.

_ Con nhóc này là ai, sao ở đây hả? - Một giọng nói lạ hoắc vang lên.

Nhìn qua thì ra là một tên nhóc. Không biết có phải vì trời tối hay là sao mà nhìn tên này trông mặt đen thui.

_ Là ai hay làm gì ở đây thì kệ tui, mắc mớ chi hỏi? - Sakuran đang bực mình nên chẳng cần biết cái gì cũng nói lại một cách hung hăng - Cũng là một tên nhóc thôi mà còn bày đặt kêu tui nhóc cái gì!

Sakuran tuy vậy nhưng lại là một người rất dễ nổi nóng.

_ Cô ngon quá nhỉ? Dám ăn nói như vậy cơ à? Cô có biết tui là ai không hử?

_ Ai chứ? Tên điên khùng nào hả? - Lần này Sakuran đã chịu hết nổi, đứng bật dậy.

_ Ta là thái tử của nước Crime này, Kouki Hilryu. Biết khôn thì trả lời ta mau.

_Thái tử gì mà trông xấu xí vậy trời? - Sakuran chơi tới bến luôn. Cóc cần biết thái tử quái quỉ nào cả.

Bỗng cô khựng lại một lát...

_ Khoan đã, ngươi vừa nói ngươi tên Kouki Hilryu? Hilryu á?

_ Ừ, biết rồi thì khôn hồn. - Tên nhóc nọ, ý lộn thái tử cười lớn.

Sakuran chỉ cười một cái rồi bỏ vào nhà ngay. Mặc kệ cho Kouki đứng đó chả hiểu gì cả.

---

Sáng hôm sau hai anh em đã thu xếp từ sớm để đi khỏi nhà trọ. Đây là một nhà trọ khá nổi tiếng, hoàng tộc thường tới đây nghỉ chân khi đi đâu chơi xa.

Một đám mấy cô gái xì xầm với nhau, tụm ba tụm bốn. Vài ba cô còn ôm mặt đỏ lựng. Sakuran nhìn thấy mà phát chướng ( vì cô vẫn còn là một con nhóc mười mười ba tuổi chưa biết yêu là cái quái gì) . Một cô nói lớn tiếng làm cho Sakuran mém xỉu:

_ Thái tử dễ thương quá ha!

_Trời ơi, câm nín luôn. Cái tên nhóc đó mà dễ thương cái gì chớ, xấu quắc à. - Sakuran nghĩ vậy.

_ Cái anh đó cũng dễ thương nữa. - Một cô gái chỉ tay vào một anh nào đó mà Sakuran cũng mém té nốt.

Đó là Sakurai, anh của cô thôi chứ ai xa lạ đâu. Cô còn nghĩ :" Trời đất đảo lộn rồi, hai người đó có gì đâu trời? "

_ Đừng có đứng cản đường cản lối vậy chứ! - Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô khiến cô lấy lại bình tĩnh.

_ Hả, là con nhóc này - Cái thằng nhóc này... Cả hai cùng đồng thanh. To tiếng quá nên ai ở đó cũng quay lại nhìn. Sakurai cũng nhìn

Lúc này anh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngắn. - Cái con nhỏ đó thiệt là.

Bây giờ Sakuran mới có dịp nhìn rõ Kouki, hóa ra cũng không xấu như cô tưởng tối qua. Mái tóc cậu đen tuyền như gỗ mun, đôi mắt đen chăm chăm nhìn Sakuran một cách khó chịu, và Kouki vận một bộ đồ đi săn gọn gàng.Tuy là nhìn kĩ thì thấy cậu ta cũng đẹp nhưng một khi Sakuran mà thấy ai chướng rồi thì muôn đời vẫn thấy chướng. Xét cho cùng, Kouki là thái tử như cách hành xử về mọi việc thì rõ ràng như một đứa trẻ.

_ Cô tưởng cô là ai mà ngon quá ha, dám gọi thái tử là thằng cơ à?.- Kouki cũng bực mình không kém Sakuran, nhưng cô mặc kệ.

_ Mẹ tui là Kazen Hilryu đó!

_ Cái gì? Không lẽ cô là Sakuran Krima? Cô là chị họ tui hả? ( chẳng phải cậu ta quá cả tin hay sao? Nếu Sakuran mà nói dối thì chắc cậu ta cũng tin quá)

_ Câm luôn nhá! - Sakuran giở giọng đắc thắng, nói rồi cô bỏ đi một mạch.

Sakurai đã lắc đầu nay lại lắc tiếp.


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:55 pm; sửa lần 1.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Thu Oct 09, 2008 10:36 am

4: Chap 4
Căn phòng tràn ngập trong ánh nắng, một cô bé với mái tóc nâu màu hạt dẻ ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra khu vườn yên ắng. Trông cô bé thật uể oải, đôi mắt đen lim dim.

"Rầm" - Tiếng cửa phòng cô đập mạnh.

_ Ê, Sakuran! Tui chán quá! Có gì làm không? - Một cậu con trai to tiếng xông vào.

_ Thái tử điện hạ, đã đến giờ học đấu kiếm, sao ngài cứ bỏ hoài vậy? - Một tên gia thần đứng bên cạnh. Trông ông ta có vẻ đã quá mệt mỏi với sự trốn học một cách "công khai" mặc kệ ai có ý kiến gì đi nữa của thái tử.

_ Cái thằng này, tự nhiên xông vào cửa phòng người ta... - Cô bực mình quay lại quát. Chợt nhìn thấy tên gia thần nọ... - Ý, chết - Cô nói khẽ nhưng tên gia thần nọ cũng đủ nghe thấy rồi - Có chuyện gì mà thái tử phải tìm gặp Sakuran này chứ?

Sakuran nở một nụ cười tinh ranh, lén khi tên nọ không để ý liền lè lưỡi ra trêu chọc, khuôn mặt uể oải biến đâu mất chỉ còn lại khuôn mặt vui vẻ, nghịch ngợm. Còn ông ta sao chịu nổi hành động đó chứ, một hành động mà hoàng cung hay gọi là " phong thái hoàng tộc " bị Sakuran bóp cho móp méo hết cả ( nghiệm từ mấy ngày nay khi cô ở trong cung là thế). Điều đáng nói là đối với khách khứa từ nơi khác tới hay đối với Vua và Hoàng hậu cô cư xử rất đúng mực như tiểu thư sống trong cung lâu năm; nhưng đối với những tên quan lại đáng ghét ( mà cô hay dùng từ "mắc dịch" để miêu tả), những tên nịnh thần, những cô hầu khó chịu, hay thậm chí với Kouki- lá thái tử đi chăng nữa, cô chẳng ngán bọn họ. Chính vì tính này mà cô và Kouki rất dễ dàng hòa hợp.

Kouki chẳng nhịn nổi cái phong thái của Sakuran : cậu ôm bụng cười ngay tại chỗ : " Tất nhiên là phải có chuyện, tôi định nhờ chị đuổi tên này ra ngoài ấy chứ! " Cậu ngạo lại bằng giọng "uy quyền".

" Chuyện này thì thái tử cũng có thể làm được mà, đâu có cần phải nhờ vả tôi !"

Kouki gật đầu như tán thành rồi hiên ngang cùng Sakuran đang cười khúc khích đi ra ngoài mặc nhiên cho tên gia thần nọ hả hốc miệng, mệt hơi can ngăn van lạy. Nếu thái tử của lão mà học không xong thì hậu quả sẽ ập xuống đầu lão chứ không ai khác, mà lão thì sao dám cãi lời của thái tử cơ chứ. Cánh cửa phòng đóng rầm trước khuôn mặt tím ngắt vì sợ và bất lực và chán ngán của lão.

_ Cô dám trốn ra ngoài hoàng cung thiệt sao? - Cậu thay đổi ngay cách xưng hô khi ra ngoài. Kouki lẽo đẽo theo như còn không tin vào mắt mình khi thấy Sakuran trèo cây lẻn ra ngoài nhanh như sóc. - Sao không đi cổng chính?

_ Mới có đó mà cậu đã không dám đi rồi à? Leo xuống đây lẹ lên, đứng lóng ngóng kiểu đó bị bắt thì sao? - Cô giục - Tui chẳng có gì là không dám làm đâu! À, về vụ cổng chính, cậu có rảnh thì đi đi, coi người ta có cho qua không thì biết!

Cả hai đi ra ngoài chợ. Ngoài đó ồn ào đông vui gấp mấy trăm lần trong cung, tất nhiên. Người mua kẻ bán chen lấn nhau. Tiếng rao, tiếng trả giá um sùm trời đất, cho nên có kẻ cướp người giựt ở đây cũng không hẳn là lạ.

Tại góc chợ kia, một lũ cướp đang hoành hành.

_ Cái tụi này, ăn cướp giữa ban ngày? Tui phải lại dần cho chúng một trận mới được! - Không hiểu nét mặt của cậu tươi sáng lên là vì ý nguyện thực thi công lý hay là vì tính hiếu chiến, ham đánh nhau?

_ Thứ nhất, đánh nhau kiểu của cậu có thể sẽ làm nguy hại tính mạng của họ. Thứ hai, thế nào cậu cũng làm tan nát cái gian hàng của người ta. Thứ ba, chúng ta sẽ không muốn người trong hoàng cugn biết thái tử đi ra ngoài đánh nhau đâu! - Mỗi câu nói của cô khiến cho khuôn mặt của cậu càng ngày càng ngớ ra và càng thảm.

_ Vậy chẳng lẽ để chúng nó cướp như vậy? Cô phải làm gì đó chứ? - Lần này cậu có vẻ bực bội, nhíu cặp lông mày đen trông khổ sở.

Sakuran không quan tâm lắm. Lấy hết can đảm cô tiến về phía bọn chúng khiến Kouki ngạc nhiên.

_ Con nhỏ này muốn gì đây? - Một tên trông thấy, liền vung gậy dọa nạt. Sakuran vẫn bình thản.

Ánh mắt cô nhìn bọn chúng đầy vẻ khinh thường. Ăn cướp mà vào ban ngày ngay giữa bao cặp mắt mọi người vậy mà vẫn mặc nhiên được thì đúng là hay.

_ Ngươi có biết cái này là gì không? - Sakuran đưa một cái mặt dây chuyền lên trước mặt tụi nó.

Nó là một biểu tượng rất đặc biệt : biểu tượng hoàng gia.

_ Ta đi đâu cũng có người hộ vệ, mà ngươi biết rồi đó, người hộ vệ của hoàng gia đâu có phải hạng xoàng như tui bây đúng không? Tụi bây cứ làm gì thì làm đã đi rồi bị bắt vô tù tội nặng thêm chứ đâu sao đâu đúng không?

Bọn chúng nghe tới đây thì đã xanh mặt, luống cuống bỏ chạy. Kouki còn phải kinh ngạc nữa cơ mà. Một trận đánh không cần dùng vũ lực.

_ Woo, cô học cái vụ đó ở đâu vậy hả? - Kouki chạy tới mừng rỡ.

_ May mắn thôi. Tụi nó chỉ là hạng ăn cướp xoàng. Nếu không thì tụi nó đã đoạt lấy cái mặt dây này rồi uy hiếp tui rồi. - Cô vừa nói vừa lấy ra một bao tiến, định để đưa cho mấy người ở cửa hàng nọ. - Lúc nãy đành phải lấy hết can đảm mà thử xem sao. Mà nè, tui thấy cậu làm thái tử mà sao... - Cô nói chưa dứt.

_ Không giống lắm đúng không? - Cậu chán nản.- Thì tui có muốn vậy đâu. Chỉ là, không còn ai để nối ngôi nữa thôi... - Cậu chợt trở nên buồn khi nhắc đến chữ " không còn ai".

Sakuran ngước nhìn cậu em họ bằng con mắt lạ lẫm, có một cái gì đó rất khác về Kouki hiện giờ : " Theo như tôi biết thì cậu còn một người chị cả và anh thứ. Người kế vị hợp pháp hai năm trước là anh cậu nhỉ?" Cô cũng không vui khi biết về câu chuyện của họ. Cô chuyển đề tài :" Cậu cần phải học thêm về cách ứng xử trong nhiều tình huống khác nhau, không phải chuyện gì cũng sử dụng vũ lực là được. Cậu ở trong cung quá nhiều nên không hiểu về cuộc sống nhân dân cho lắm, vậy cho nên mai mốt lẻn ra ngoài cung với tui tiếp hen?"

" Anh tôi khá giống anh cô vậy đó! " Cậu bất chợt thở dài.

Hai chữ "anh cô" khiến Sakuran hơi giật mình. Anh hai cô - Sakurai đã đi đâu mấy ngày nay rồi không biết? Anh đi chỉ để lại một câu : " Em ở lại trong cung đi, khoảng một tuần nữa khi anh lo công chuyện xong rồi thì về!"

Nhưng dòng suy nghĩ của Sakuran chẳng tồn tại lâu, nó chợt bị gián đoạn bởi cú hích người của một người mặc áo choàng đen- một con người bí ẩn.
_ Xin lỗi. - Người đó nói rồi bỏ đi mất.

_ A ! Cô chợt reo lên khe khẽ nhưng cũng đủ để khiến Kouki chú ý.

Cô lập tức bỏ chạy. Chạy để đuổi theo một người khác. Cái dáng ấy rất quen và cả mái tóc đỏ như lửa nữa. Cô bé chợt nhớ lại cái đêm ấy...

Kouki cũng đuổi theo chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì hết.

Con người khi nãy, người mặc áo choàng đen kia chứng kiến hết tất cả. Rồi gió thổi mạnh, thoáng thấy vài sợi tóc nâu của người ấy, và một nụ cười:

_ Em gái của ta trông vẫn mạnh khỏe, nhưng không lâu đâu khi em biết về lời nguyền đêm đó. Còn anh hai thì thật sơ suất quá! Em không ngờ anh lại để chuyện này xảy ra. Đúng là kì này sắp có chuyện hay để xem rồi!

Nói rồi người ấy đi mất, gió cuốn theo gót chân con người ấy. Gió lại mang chuyện đến à?


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:58 pm; sửa lần 1.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Thu Oct 09, 2008 10:38 am

5: Chap 5
Trong dãy hành lang rộng thênh thang cùng những cột đá to cao với hình dáng trạm trổ điêu luyện, tỉ mỉ. Những chiếc đèn chùm sang trọng treo lơ lửng trên trần, tỏa ra thứ ánh sáng như được dát vàng, soi rõ khuôn mặt thanh tú của một chàng trai đang thong thả bước đi. Mái tóc đen được cắt ngắn, đôi mắt nâu to và sắc. Anh mặt một cái áo màu xanh nước biển nhạt, chiếc quần cũ màu đen và khoác bên ngoài chiếc áo xám.

Thỉnh thoảng khi anh đi qua các cô gái lại cứ đỏ mặt, hay cười cười khiến anh vô cùng khó chịu. Thoáng, anh thầy một cô bé có màu tóc và mắt như anh. Cô bé dừng lại:

_ Em chưa từng thấy anh ở trong cung Crystal này bao giờ. - Vẻ mặt cô bé thoáng có chút dò xét.

_ Ủa, vậy đây là cung Crystal chứ không phải cung Pearl ah? - Anh ta ngạc nhiên.

Cung Crystal và cung Pearl là hai cung trong số năm cung chính chỉ dành cho hoàng tộc và những cận thần thân tín ở. Năm cung đó là Pearl phía Nam dành cho con cháu hoàng tộc ở, Crystal ở phía Tây dành cho những cận thần và cận tướng ở, Ruby phía Đông dành cho khách. Hai cung còn lại là Diamond và Saint. Diamond chủ yếu được xây dựng là để thờ cúng vị tổ đầu tiên ở dòng họ Hilryu và để canh gác mọi động tĩnh của đế chế Dazre nơi Bắc. Cung Saint là cung rộng nhất, dành cho Vua và Hoàng hậu. Sảnh đường của cung này rộng vô cùng và gạch được dát vàng.

Vậy là anh chàng nọ lại đi lạc vào cung Crystal, cung dành cho cận thần và cận tướng nên có lẽ cô bé nọ là con của một vị cận thần hay cận tướng nào đó. Có lẽ cô bé cũng hiểu ngay anh chàng này mới đến.

_ Nói vậy chắc anh là Sakurai Krima. Em nghe nói anh mới đến đây nên lạc đường là chuyện thường tình thôi. - Cô cười vui vẻ như đang nói chuyện với người nào quen thuộc lắm. Krima là một dòng tộc cũng nổi tiếng không kém Hilryu còn chuyện thé nào về dòng tộc đó thì có lẽ chúng ta phải đợi đến lúc khác.

_ Ừ. Vậy thôi anh đi kiếm cung Pearl vậy. - Sakurai đã nói ra một điều mà nghe hơi bị mắc cười.

Anh có kiếm nổi không khi hoàng cung rộng lớn thế này? Đi được một quãng anh ta mới quên hỏi tên cô bé. Nhưng khi quay lại thì cô bé đã đi khỏi.

---

Sakuran và Kouki cùng đuổi theo người đó nhưng Sakuran chỉ cần đi qua vài ba ngõ phố cộng với tài chạy như bay của cô là hết ai theo nổi, Kouki cũng không phải là ngoại lệ.

Cậu lạc luôn Saku mà lại phải đương đầu với bọn cướp nữa. Cái thời buổi này đi đâu cũng gặp trộm cướp, an toàn nhất có lẽ là ở trong cung thôi. Nhưng Kouki đánh võ không phải loại xoàng. Đường đường thì người ta cũng là con Vua lại là người được kế vị nữa chứ, thua tụi này thì mất mặt lắm : trong một loáng, cậu đã xử hết bọn chúng.

Sakuran thì chạy miết, kệ luôn cả Kouki nên rồi cô cũng bắt lại được người có mái tóc đỏ đó. Cô nắm lấy tay áo người đó mà muốn té đến nơi. Không giật mình quay lại cũng lạ. Một cậu nhóc cỡ tuổi cô, tóc đỏ nhưng mắt màu vàng. Cô giật mình vội buông tay ra thì cậu ta cũng đi mất. Đó không phải là người cô cần tìm.

Gió... mang theo âm thanh gì?

Sột soạt, dù là một tiếng động nhỏ nhưng cũng khiến cô cảnh giác. Đã ở khu phố này thì sẽ không an toàn.

Trước mặt, sau lưng....

_ Là tụi bay khi nãy à? - Sakuran bực mình la lên.

Đúng là có tụi khi nãy, và một nhóm tụi khác nữa. Đà này thì cô sẽ không thoát được mất. Cái tên Kouki đó đâu rồi không biết.

_ Nó là con cháu hoàng tộc nên sẽ đem theo tiền bạc thôi. Sẵn tiện cướp luôn cái mặt dây chuyền đó. - một tên ra vẻ thủ lĩnh ra lệnh.

Sakuran bị giằng lấy bởi một tên to con. Cô kinh hoàng, vùng vẫy và tìm cách thoát. Bỗng tên đó la lên đau điếng : cô đã cắn cho tên đó một cái rõ đau. Không đánh nhau được thì cắn vậy. Nhưng có lẽ Sakuran cũng không cắn được nữa vì một tên khác đã bịt miệng cô từ phía sau và một tên khác đấm vào bụng cô.

Sakuran đúng là có phần thiệt thòi hơn anh mình vì không được học võ thuật và kiếm thuật bởi vì lúc Sakuran sinh ra thì đâu có ai đâu mà dạy, mà dạy thì cũng không để làm gì nên mặc dù Sakuran là người luôn đánh trả nhưng vẫn luôn bị đau.

Cô bị đầm vào bụng, đau nhói, ngã quỵ xuống. Tưởng như sắp ngất rồi.

_ Các...ngươi sẽ... phải trả... giá đắt...! - Cô sắp ngất.

Gió lại lùa vào, mang theo cái gì đây?

Máu... từng đứa một. Máu bắn ra từ miệng rồi bọn chúng ngã xuống. Dằn vặt, đau đớn.

Lời nguyền rủa của thần linh dành cho Sakuran đã bắt đầu.

Lời nguyền rủa của con người không là gì so với thần linh.

Lời nguyền gây hại cho người bị nguyền rủa và cả người chống lại người đó.

Một cảm giác ghê sợ chợt dâng lên trong cô, xung quanh là máu. Cô ngất liệm đi. Rồi một bóng người đi tới. Mái tóc đỏ và đôi mắt xám, cậu ta bế Sakuran đi mất.

---

Sakurai cũng phải vất vả lắm mới kiếm ra được cung Pearl, nay lại phải kiếm phòng nữa chứ. Hỏi người này rồi người kia, rốt cuộc cũng kiếm ra. Vậy là cả một khối người biết Sakurai Krima là ai, trước đây nghe Vua và Hoàng hậu nói chứ chưa gặp mặt bao giờ.

Sakurai nằm phịch xuống giường, trông mệt mỏi lắm. Anh ta tự hỏi Sakuran đâu, bởi vì anh hai nó về thì nó phải ra đón chứ.

"Cót...két"

Tiếng phòng mở ra nhè nhẹ.

_ Saku... - Anh ta reo lên nửa chừng thì im bặt.

Trước mặt anh không phải là Sakuran mà là một người khác. Một cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt như mắt bồ câu. Cô mỉm cười:

_ Anh hai...

Không phải là Sakuran nhưng lại gọi Sakurai là anh hai?!


Được sửa bởi Ukiyo_crossing ngày Sat Jan 17, 2009 7:59 pm; sửa lần 1.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Thu Oct 09, 2008 10:39 am

6: Chap 6
Sakuran bừng tỉnh...

Trời khá lạnh. Tuy nhiên, từng tia nắng sớm không hề ngại ngùng hay e dè chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh dày tại thành một nền sắc nóng được phản lại bởi những đồ trang trí bằng pha lê óng ánh khiến chúng trở nên rực rỡ kì dị. Khuôn mặt với nước da trắng xanh như hòa hợp cùng cảnh. Đôi lông mày khẽ nhíu tỏ vẻ bực bội, rồi ngay tức khắc như một động tác máy móc, cặp mắt to đen căng mở giật mình.

_ Cái quái gì vậy nè? Sao mình lại ở đây? Cái…? – Sắc mặt Sakuran bỗng nhiên tái lại. Hai tay ôm lấy đầu, cô cuộn tròn thân mình lại như một con cuốn chiếu, mồ hôi bỗng chốc túa ra ôm vòng lấy khuôn mặt hoảng sợ. Nhắm chặt lấy đôi mắt, cô cố không nghĩ đến điều gì nữa và rồi nó qua đi thật.

Cô lảo đảo bước xuống giường. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng lắm với Sakuran, có cái gì đó đã mất đi, cô tự hỏi đó là gì, những chuỗi sự kiện vẫn chưa được nắm bắt, nhưng cô không muốn nghĩ đến nó nữa. Rửa mặt, đánh răng đâu đó xong xuôi, cô thay đồ ngày hôm qua ra và mặc một bộ mới : bên ngoài là chiếc áo khoác xanh dương đậm, sát nách, cổ cao và cứng nhưng chẻ hình chữ V đến gần nửa bụng; bên trong là áo trắng ngà, cổ tròn có đính ba nút to có cẩn xà cừ để tranh trí, tay dài nhưng xắn lửng. Áo khoác dài đến nửa đùi, có dây nịt thắt ngang lưng màu xanh trời cho đồng bộ. Quần xanh đen ống thẳng, không bó sát chân mà cũng không rộng quá, trông rất thanh và cuối cùng là ủng nâu có ba khóa gài lại.

_ Ngày hôm nay mình phải học đấu kiếm nên ăn mặc thế này cũng đâu sao?

Dóng mắt ra khu vườn bên dưới cô đâm ra não. Cái không khí im lặng kia làm cho người ta có cảm giác bất an. Tuy nhiên cô vẫn bước ra ngoài tận hưởng không khí trong lành kia. Tựa lưng vào gốc cây đại thụ to lớn, Sakuran chỉ muốn ngủ cho xong chuyện, nhưng khổ nỗi hình ảnh kia cứ dai dẳng như đỉa, một mực bám lấy cô.

Thoáng nhìn những mảng nắng loang lổ dưới nền cỏ mà cô cứ ngỡ đã nhìn thấy thứ chất lỏng màu đỏ ấy. Cái thứ đó cô đã nhìn thấy nhiều lần nhưng chưa bao giờ khiếp đảm như lần đó, cứ ngỡ như trời đất sụp xuống bên chân. Tuy nhiên cái cảm giác bị bế thốc lên lại đưa cô về với yên bình : cô đã cảm thấy an tâm.

Cô ngồi thơ thẩn, mắt đăm chiêu. Đôi mắt đen của một đứa con gái mười hai mười ba sao chợt phiền muộn chẳng giống ngày xưa tí nào. Nhưng một ào của cơn gió lập tức đưa cô về hiện tại. Chuyện xảy ra có mấy phần giây, một cái bóng nhỏ phóng lướt qua chỉ nhích một chút xíu nữa là trúng ngay vào mặt Sakuran. Cô thở phào theo bản năng mà cũng không quên nhìn lại:

_ Một con mèo?

Vâng, đó chỉ là một con mèo với dáng đi thon thả đậm phong thái hoang tộc. Với bộ lông đen mướt sách sẽ, đôi mắt vàng như màu bơ đun, sừng sộ nhìn lên đầu Sakuran. Một cách giận giữ, nhưng chậm rãi nó bước như đang thăm dò phản ứng đối phương, rồi nó lấy đà phóng một cái thật mạnh và nhanh, cao lên đầu cô, chộp lấy…một con bướm trắng. Con bướm dân dã đã may mắn thoát khỏi nanh vuốt của con mèo hoàng tộc trong chốt lát, nó nhìn con mèo một cách hả hê thoáng chút lo sợ rồi chuồn ngay chẳng nói chẳng rằng.

_ Tao đã nói mày bao nhiêu lần là mày có đuổi bắt con bướm đó cũng vô dụng thôi mà! – Đâu đó đằng xa vang lên giọng than thờ của một cô gái.

Cô bé đó cũng trạc tuổi Sakuran mà thôi, thấy Sakuran, cô thoáng gật đầu như chào, cái bím tóc đen tuyền khẽ lúc lắc. Cô có vẻ là một người dễ mến với cái miệng lúc nào cũng tươi cười như đã quen biết lâu lắm. Vận lên mình cô là chiếc đầm xám màu lông chuột, được trang trí ớ mép cổ bằng ruy băng lụa đỏ và đính cườm. Phần váy xếp li không phùng cũng không bó sát, váy dài đến gối.

_ Chào bạn. Mình chưa bao giờ thấy bạn trong cung này thì phải. - Vừa nói vừa bế con mèo đen dậy.

_ Mình mới đến đây khoảng hai tuần nay. Vậy bạn là...? - Thấy cô bé tỏ vẻ thân thiện, Saku cũng mạnh dạn hơn.

_ Mình là Senry. Chắc bạn là Sakuran Krima rồi, mình nghe trong cung bảo bạn đang ở đây. Thực ra mình ở cung Crystal cơ nhưng hôm nay qua đây kiếm một người...

_ Từ đằng xa đã thấy dáng của một con gấu to tướng!

Một tiếng kêu rất đỗi quen thuộc đối với hai cô bé. Từ đằng xa tiến tới một tên nhóc vẻ mặt như đang trêu tức người khác. Đó không ai khác chính là thái tử Kouki. Cái tên đáng ghét nhất Sakuran từng được gặp, nhưng người phản bác lại lời nói nọ không phải là Sakuran mà là Senry.

_ Gấu gấu cái gì, hôm nay trời đang đẹp mà tự nhiên có một tên lại làm trời muốn mưa đấy chứ! - Senry hất mái tóc đen, sẵn sàng nhảy vào xung chiến bất cứ lúc nào.

Thực ra Kouki gọi Senry là gấu cũng có cái lý do của nó. Tên đầy đủ của Senry là Senry Kuma Nayolga. Nayolga là dòng họ có quyền lực đứng thứ hai nước Crime này, tức là chỉ thua có mình dòng họ Hilryu thôi. Dòng họ Nayolga đã bao đời luôn có những người tài chuyên làm cận tướng hay cận thần cho Vua còn không thì cũng cho con mình đính hôn với hoàng tử hoặc công chúa. Việc Kazen Hilryu gả cho dòng họ Krima cũng khiến mọi người trong tộc Nayolga tức tối nhưng cũng nguôi ngay sau đó, mặc dù đằng sau đó hoàn toàn có lý do.

Trong tiếng Nhật, Kuma có nghĩa là gấu. Kouki cứ chọc cô mãi vì chuyện đó.

_ Senry, sao tự dưng lại muốn khiêu chiến với em họ của Sakuran vậy,... chúng ta phải cùng nhau đập nó thì mới phải chứ. - Sakuran nở nụ cười đắc ý.

Kouki nghe nửa chừng thì tâm đắc lắm cứ tưởng bà chị họ tự dưng hôm nay ma quỷ nào nhập tốt đến bất ngờ ai dè nghe cho tới chữ cuối cùng thì sốc quá chừng, mém té nhào ra đất. Rồi cậu ta hắng giọng cho đỡ bực, chuẩn bị…xông vào giao chiến tiếp.

Bên dưới sân bỗng nhiên vui vẻ ồn ào lên hẳn, bọn chúng la lối cãi cọ chí chóe, nhìn chẳng còn gì là thái tử hay tiểu thư.

Trái với cô em gái của mình, Sakurai thì không tài nào vui nổi. Tâm trạng anh u ám như ngày mưa dông bão bùng, cứ nghĩ đến cuộc gặp gỡ khi nãy là cứ y như rằng đứng ngồi không yên. Một tay chống cằm, một tay bứt tóc, anh không nghĩ ra được chuyện gì hơn nữa.

---

_ Em làm gì ở đây? - Sakurai chột dạ hỏi, ngạc nhiên và lo lắng.

_ Hình như anh không muốn ở nơi đó nữa nên mới làm vậy. - Cô cười. Câu hỏi bật ra nghe nhẹ nhàng mà như muốn đâm chém Sakurai vậy. – Anh đã biết chuyện của dòng họ Krima rồi mà!

_ Sakuran đang bị nguy hiểm đấy, anh có biết không? Hôm nay nó gặp lại Rye...

Cô gái nói chưa hết thì anh đã chợt cắt ngang, bực dọc:

_ Cái gì, lại là thằng nhóc đó nữa à. Vậy là có vẻ như quỷ vương đã chọn Sakuran...

_ Và chúa đã chọn anh. Tất cả như sắp băt đầu rồi, anh hai ạ. Anh nên nói cho Sakuran thì hơn. À mà... cho dù anh có đi giết mấy tên quỷ đi nữa thì không ăn thua đâu. - Mặt cô gái ấy lộ vẻ căng thẳng, giọng đanh lại. - Một khi chúa và quỷ đã chọn con cờ cho cuộc chiến của mình thì cho dù anh có cố lập công mấy thì cả hai cũng sẽ không buông tha con cở đâu.

Hóa ra mấy ngày nay anh đi vắng là vậy, để giết mấy tên quỷ. Nhưng theo lời cô gái đó thì việc anh làm là vô ích rồi.

_ Vậy em thì sao chứ, em gái? - Sakurai nhấn mạnh chữ em gái. - Em sẽ cứ để em gái mình bị vậy hả?

Cô gái nọ - em gái của Sakurai và là chị gái của Sakuran - đôi mắt nâu như mắt bồ câu ấy không như mắt bồ câu nữa rồi. Nó bực tức và đầy sát khí

_ Em không thuộc về ai cả, chúa hay quỷ hay con người, không ai cả! Chúa sinh ra em nhưng để em chết, để em vào tay quỷ nhưng quỷ cũng từ chối em để em phải sống như vậy! Em có quyền muốn ai chết ai sống là theo ý em, không ai can ngăn em được hết. - cô gào lên nhưng lập tức nhỏ giọng lại để nói câu tiếp - hai anh em nên chuẩn bị đi, cái thế giới này đang chiến tranh nhưng có lẽ không ai nhận ra chúa và quỷ cũng đang chến tranh đâu nhỉ?

Cô gái cười khinh khỉnh.

_ Chúa và quỷ luôn luôn chiến tranh nhưng anh và Sakuran thì sẽ không chiến đấu đâu.- Sakurai nghiêm giọng.

_ Ba con người có sức mạnh và được chọn bởi lời nguyền. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. À, Sakuran đã giết chết một toán người rồi, bởi sức mạnh ấy đấy, anh hai à, điều đó có nghĩa sẽ không lâu nữa đâu. Rye đưa Sakuran về phòng rồi.

Điều gì không lâu nữa chứ? ...

Đúng thật là sao chúa và quỷ luôn đặt điều thế? ...

Cái gì đang và sắp xảy ra đây?...

Sakurai nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

Cô em gái đi khuất.

Sakuran vẫn thản nhiên không hề hay biết, quỷ đã chọn cô. Cô là con cờ của quỷ, Sakurai là con cờ của chúa. Hai anh em rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Bạn bè thân thiết rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Trái đất không ngừng quay, thời gian không ngừng trôi, chuyện không ngừng đến... nhưng con người vẫn thản nhiên, trơ trọi với số phận. Trơ trọi với cuộc đời, bởi cái lẽ, người quan tâm tới đời nhưng đời chả bận nghĩ đến.

---

Tiếng la ó của ba đứa trẻ vẫn văng vẳng nơi đó.

Ba ngày sau, tất cả những người trong cung nhận được một bức thư.

Hoàng cung mở tiệc, sắp có tiệc... cũng sắp có chuyện rồi.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Jan 17, 2009 8:01 pm

7: Chap 7
Nhân dịp kỉ niệm lễ cưới của Vua và Hoàng hậu, họ tổ chức một bữa yến tiệc. Cái chính không phải là kỉ niệm gì mà thật ra cũng chỉ là để hòa hảo với mấy nước láng giềng thôi. Không cần phải nói, lần này là lần tổ chức tiệc xôm tụ nhất từ trước tới giờ, bởi lẽ chiến tranh cũng đang xảy ra, may mắn là nước Crime yên ổn nhưng chắc không được lâu.

Crime giáp với ba nước : đế chế Dazre phương Bắc, hai nước nhỏ là Sal và Map phương Đông, tây và nam giáp biển. Lần này cả ba nước đều đến. Tụi Sakuran, Senry, Kouki và Amekun - tên nhóc bạn của thái tử - thì như cá gặp nước, đây là một dịp tốt đê tụi nó quậy một bữa, mặc cho người lớn làm gì thì làm, chúng vẫn cứ vô tư mà không hay biết đến những kế hoạch và âm mưu to lớn tại bữa tiệc.

Bữa yến tiệc ấy được tổ chức tại cung chính là Saint. Lối hành lang dài nay được lót thảm đỏ ở giữa, để lộ hai bên là gạch dát vàng. Trên trần xây bằng đá vôi lại được điểm thêm bao nhiêu là hoa văn tỉ mỉ và tinh xảo, lại cách mấy khoảng có một chiếc đèn chùm tỏa ánh vàng, ánh trắng làm cho những đồ trang sức quỷ báu của mọi người thêm phần lộng lẫy. Hai bên tường là những bức tranh về dòng họ Hilryu, trông sống động và rất thực. Thi thoảng lại có hai ba cái lẵng hoa, hoa điểm sắc và thêm hương lại càng ngây ngất người ta.

Đoàn người đi không khỏi tán dương, trầm trồ khiến mấy tên lính gác đứng hai bên nở lổ mũi, tự hào về đất nước mình. Rồi cuối cùng dẫn đến chính điện, đại sảnh đường. Rộng thênh thang. Tiếng nhạc âm trầm âm thấp, léo lắt du dương của những nhạc công bên trái cuối góc đại sảnh, đồ ăn lạ mắt được bày trên bàn ở ngay giữa cho khách tự phục vụ , Vua, Hoàng hậu và Thái tử ngồi ngay giữa phía cuối, trên ngai vàng ngai bạc, lộng lẫy uy nghi. Phần còn lại để mọi người đứng nói chuyện hoặc khiêu vũ.

_ Công tử Sakurai cùng tiểu thư Sakuran thuộc gia tộc Krima xin phép được yết kiến!

_ Công tử Tokiya, tiểu thư Miwa và tiểu thư Senry của gia tộc Nayolga xin phép được yết kiến!

...

Ngay lập tức sau lời của tên hầu đọc, một nam một nữ tiến vào, nam mặt mày tinh anh, nữ thoáng chút lo lằng nhưng rồi cũng bước vào. Là hai anh em Saku, anh vận trang phục xanh dương. Áo cổ cao được viền hoa văn nổi màu bạc, có cầu vai, gài nút hai hàng. Em vận một chiếc đầm nhung đỏ hở vai viền chỉ trắng, cổ thắt nơ cùng màu. Phần trên khá rộng nhưng đến eo thì ôm chặt bởi hai dây nịt hồng. Đến phần dưới thì xòe rộng chẻ chữ V bên chân phải, phần gấu váy dún gợn sóng có đính vào một sợi dây màu bạc hình hoa lá. Chỗ chữ V thì bên trong may một lớp lưới ren màu đỏ nhạt và vải nhung trắng bên dưới. Trông hai anh em trái ngược màu sắc vô cùng nhưng lại giúp họ nổi bật trước đám đông.Tiếp ngay sau là ba người, ba người đều mặc trang phục màu trắng. Senry và chị cô Miwa ăn mặc khá giống nhau với kiểu áo cột dây chéo và thắt nơ ở cổ. Áo may bằng chất liệu đũi thô có đính một bông hồng vàng ở cổ áo. Áo ôm sát người và xòe rộng khi đến thắt lưng, dài qua gối một chút, phía sau cột nơ lưới ren màu vàng. Áo hở vai, tay có dây cột nơ làm phần ống tay, kéo dài đến cổ tay, trông rất đẹp.

Vua và Hoàng hậu tỏ ý rất hài lòng, duy chỉ có Kouki là làm bộ chọc ghẹo Senry và Sakuran, khiến hai đứa tức điên, nắm ngay vô mặt Kouki hai tia nhìn sắc lạnh. Cậu ta cũng không vừa, liền liếc lại, trông như hai bên đã muốn nhảy vô ăn tươi nuốt sống đối phương. Kouki trông mãi mà vẫn chưa thấy Amekun thì đang thất vọng...

Bỗng mọi người liền lập tức chú ý đến những người mới bước vô: Hoàng tộc Furudai của đế chế Dazre. Hoàng đế là người to cao sánh vai bên Vương phi nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp, tuy vậy nhưng bà ta cũng là người thông minh cực đỉnh. Nhưng có lẽ mọi sự chú ý lại hướng về con họ - Thái tử Ekorin Furudai.

Mái tóc bạch kim pha chút vàng nhạt tiêu biểu của Dazre càng thêm ónh ánh trước ánh đèn vàng. Khuôn thoáng chút cao ngạo và tham vọng hệt như cha cậu ta, đôi mắt xanh lục nhìn mọi người một cách vô tư nhưng thực chất đang xoáy vào Kouki từng tia nhìn lạnh buốt, như muốn coi bản lĩnh vị Thái tử nước Crime này thế nào. Ekorin năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn Kouki ba tuổi, tuy tuổi trẻ nhưng việc chinh phạt thành công các nước phía Tây dẫn đến việc Dazre độc chiếm toàn bộ bờ Tây cũng là do cậu ta góp công một phần.

_ Hitsuki! Lâu rồi không gặp. - Hoàng đế Dazre lập tức lên tiếng, gọi Vua Crime bằng cả tên thật.

Nhưng Vua Crime không để ý lắm cũng hòa hiếu lại:

_ Mihoru, chúng ta nói chuyện nào. - Ông rời ngai vàng, tiếp đón Hoàng đế như bạn lâu năm.

Bầu không khí như giãn ra chút ít. Vương phi và Hoàng hậu đi theo chồng mình, bỏ mặt cho hai vị Thái tử cơ hội làm quen nhưng cả hai cũng chả cần. Lần này Sakuran và Senry đi lại, Kouki cũng từ từ tiến tới. Một cái bóng theo sau lưng Kouki, đập thật mạnh vào vai cậu ta.

" Ê " Đau điếng, cậu ta liền giận giữ lập tức quay lại.

_ Amekun? - Ba đứa reo khe khẽ, thoáng vui mừng.

Đó là một tên nhóc mặt mày thông minh và có phần lém lỉnh. Đôi mắt đen của cậu ta nhìn ba đứa bạn cũng vui mừng không kém. Khác với bọn chúng, cậu ta chỉ ăn vận đơn giản : chiếc áo sơ mi trắng bên trong và áo khoác đen bên ngoài.

_ Sao đến trễ vậy? - Senry vừa hỏi vừa cầm miếng thịt gà lên ăn ngon lành.

_ Tui mới từ biên giới về mà làm sao mà không trễ cho được. Mà phép tắc của cô đâu hết trơn rồi vậy?- Cậu ta khẽ chọc Senry.

Nhưng rồi ánh mắt cậu cũng bị hướng đi nơi khác. Giữa đại sảnh, có một đám đông các cô gái vây quanh lấy một anh chàng đang tỏ vẻ bực dọc. Đó không ai khác chính là Ekorin.

_ Anh ta nhìn thấy ngạo mạn quá! - Nó đưa ra một lời nhận xét, đôi mày hơi cau.

Một lời nhận xét cũng làm cho kẻ nào đấy bực mình.

_ Nhìn hắn chướng còn hơn nhìn thấy Sakuran và Senry. - Kouki gục gà gục gặc nhận định, ánh mắt dõi theo Ekorin.

Nhưng không dõi được lâu khi nó thấy đau ở chân. Mỗi chân của nó đều bị hai bàn chân giẫm đạp, thì chính là hai cô bé chứ đâu. Sakuran không để ý tới Ekorin cho lắm, cô chậm rãi đưa ly nước uống, mắt nhìn khắp đại sảnh đường.

" Phì"

Nó phun ra cả một tràng, hên là không ai để ý, Amekun may mắn tránh kịp chứ không thì ướt nhẹp : nó uống nhầm rượu.

_ Cái quái gì thế hở? Tự nhiên phun vô người ta. - Amekun la lớn.

_ Thì uống nhầm qua rượu. - Nó phân trần nhưng ánh mắt nhìn vào một nơi khác.

_ Có vậy mà uống không xong. - Amekun đưa cốc lên uống thử.

" Ặc"

_ Có vậy mà cũng không xong. - Sakuran hừ mũi sau khi thấy Ame sặc sụi. Nhưng tiếp sau đó là vẻ mặt nghiêm trọng. - Ai đang nói chuyện với tướng quân Kounga vậy nhỉ? - Nó chỉ tay khiến cả bọn cùng nhìn theo.

Đằng đấy là một bà công nương nào đấy cùng chồng mình, đứng bên cạnh là một anh chàng cỡ Thái tử Ekorin. Mặt mày vừa nói vửa cười, nhìn như đang nịnh nọt. Anh chàng nọ thì không quan tâm, còn chồng bà ta thì trông lại khờ khạo, chỉ có mình bà ta khua mồm mép.

_ Đó là công nương Chusa, nói là công nương chứ bà ta thật ra họ hàng xa lắm , bả ở tận bên nước Sal, sau này do cái tài nịnh hót mà chồng bà ta được thăng tiến. Hắn cũng chỉ là một tên khờ nên mới lấy Chusa, bà ta không đẹp nhưng đầu óc thì tính từng li từng tý, con bả mới được phong làm hầu tước. Tên là Daishi hay sao ấy, hồi nhỏ nó thông minh nhưng hai năm trước nó đi sau vấp té bể trán, từ đó dạo có vấn đề - Amekun kể từng ly từng tý. - Phụ thân với phụ mẫu tui tại thấy bà ta tội nghiệp nên mới cất nhắc chứ bà ta thật ra thì cũng thuộc dạng độc địa.

Nó nói không cần lịch sự, nghe nó kể cả bọn cũng thấy không ưa gì nổi người này.

" Ồ"

Đám đông lại tiếp tục thán lên làm người không chú ý cũng phải chú ý. Một cô gái với mái tóc nâu và đôi mắt bồ câu tiến vào. Trông cô gái diễm lệ vô cùng. Dải lụa kính đỏ trên tóc vương vấn không yên làm cho nổi bật làn da trắng – trắng đến nỗi thấy nó mong manh và trong suốt vậy nhưng trông lạnh quá. Mình vận chiếc đầm đen bằng vải sa tanh mỏng may cũng đơn giản, cô lại trông nổi bật hơn mọi người nhiều. Ekorin trông thấy, vẻ mặt vui mừng thấy rõ , liền chạy đến, cô ấy cũng cười. Rồi bất giác anh ta giới thiệu:

_ Đây là hôn thê của tôi!

Sakurai đứng khuất trong đám đông tái mặt.

Đó không phải là em gái anh và là chị gái Sakuran thì là ai?

đã duyệt
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Sat Jan 17, 2009 8:02 pm

8: Chap 8
Cô gái ấy bước vào với dáng vẻ nhẹ nhàng có phần nhường nhịn nhưng không hề tỏ ra một chút gì là lo lắng hay sợ hãi, cô bước đi thong thả và ung dung cứ như không hề có ai ở đấy, mặc dù vậy, cô lại không có một chút gì biểu hiện của sự thiếu hoàn hảo.

Với nụ cười nửa miệng nở trên đôi môi dày đỏ mọng, một màu đỏ của trái sơ ri đương mùa chín hiện diện trên khuôn mặt trái xoan với nước da trắng – nước da trắng và lạnh, tựa hồ là một miếng thủy tinh mỏng manh, một màu trắng lạ thường – và đôi mắt nâu trong, dịu, cô trông hiền từ và lễ phép mà có phần hoang dã và cao ngạo! Đường sóng mũi của cô thể hiện một phong thái quý phái và đôi lông mày thanh mảnh màu nâu cong như hình bán nguyệt càng lộ rõ một sắc đẹp chim sa cá lặn, dễ dàng đổ quách nghiêng thành.

Nhưng đẹp lắm để làm chi khi là một “linh hồn lạc lối” ?

Chuyện về cô, Sakurai biết rõ lắm mà, bởi vì cô là em gái đầu tiên của anh – cô em gái không may mắn. Chỉ ngày hôm sau khi cô được nhìn thấy ánh mặt trời là cô đã phải chìm vào miền đất tăm tối. Cô đã rời bỏ nơi mình không thể hiện diện, đã đi, đến một nơi chính cô cũng không được tiếp đón! Vậy giờ đây, lối thiên đàng cũng chẳng chỗ ở, lối địa ngục cũng không có chốn dung thân và nơi trần gian cũng hoàn toàn bị lạc lõng.

Sự thật khúc mắc gì về cô vẫn còn nằm đó nhưng quan trọng là sự hiện diện của cô tại bữa tiệc với vai trò này, đó mới quan trọng.

Sakuran ngước mắt nhìn theo cô gái lạ mặt mà nó không hề quen biết. Cô cũng nhìn lại nó. Khoảng cách giữa họ - hai chị em – có là bao nhưng lòng thì xa lắm. Sakuran nhìn chị mình như nhìn một người xa lạ, một người chỉ thoáng xuất hiện vào đời mình ở một khoảnh khắc nào thôi. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt, như thể khoảng thời gian ấy là của riêng họ và mọi thứ đã dừng tự thưở nao. Dù khuôn mặt họ chẳng có biểu hiện nào cụ thể nhưng lòng không khỏi xốn xang. Nhưng rồi có vẻ như vị Thái tử đế quốc Dazre tinh ý nên kéo ngay vị hôn thê mình về hiện tại.

Cùng lúc đó đám đông cũng bắt đầu ồn ã.

Cả sảnh đường vang dội những lời khen, những lời thán lên ngạc nhiên cho đến ...những lời than vãn... Vua Crime thoáng lướt nhìn trên khuôn mặt người bạn năm xưa của mình, Hoàng đế Dazre và những gì ông nhận được là ...sự ngạc nhiên. Ông ta cũng không hề hay biết gì đến chuyện này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Cái mục đích ngoài mặt của mọi người là chúc phúc cho Vua và Hoàng hậu Crime nhưng giờ đây có lẽ họ đang chúc cho vị Thái tử và Thái tử phi tương lai. Mọi chuyện tưởng diễn biến chậm mà nhanh, thoáng đã thay đổi.

_ Nhìn chị ấy quen quen thì phải? - Sakuran chợt buột miệng khiến cho cả đám quay sang.

_ Tóc mắt đều màu nâu, vậy là người nước mình à? - Senry tiếp lời ngay bằng một câu nghi vấn.

_ Ừ ha- Ba đứa đều đồng thanh kêu lên - Nhưng sao tui chưa nghe qua hay thấy cô ta bao giờ ? - Kouki không đợi lâu cũng thoáng nói vô.

_ Mà tên cô gái đó là gì ha, mà sao... Saku thấy quen? - Amekun cũng có ý kiến. Mỗi người một câu nói, cũng chẳng thể làm sáng tỏ vấn đề.

Đám đông như bao vây chật kín cả hai người bọn họ, chẳng thể làm gì được. Mặc dù cả hai cố làm khuôn mặt vui vẻ luôn trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người kèm theo một nụ cười nhưng người ở xa cũng có thể thấy sự khổ sở âm thầm hiện ra.

Thực ra không phải chỉ có nhóm bạn Sakuran tò mò mà hầu như là tất cả mọi người trong sảnh đường này. Lời vô bàn ra, xem ra mọi người còn …bận rộn lắm!

Lát sau có vẻ như lắng xuống.

_ Tên chị ấy là Tsuki thuộc một dân tộc thiểu số ở phương Bắc nước Crime, gần biên giới Dazre. - Sakuran chậm rãi nói nhưng hình như cô bé vẫn như đang không tin điều mình nói cho lắm.

_ Sao cô biết? - Amekun hỏi gỏn lọn, chính cậu ta cũng không tin nữa là.

_ Thì tui đi lại đó hỏi. – Bộ dạng Sakuran nhìn thơ thẩn nơi đâu chứ thật ra đang nhắm vào Tsuki rất kĩ.

"Saku-chan hỏi ai ?" Senry lộ vẻ tò mò nãy giờ, không kìm được nữa.

_ Tui hỏi hai người đó! - Sakuran vẫn giữ bộ mặt thản nhiên nhưng như thế không có nghĩa người nghe sẽ thản nhiên.

Quả đúng như vậy, Senry há hốc miệng, Kouki mém chút nữa là phun nước ra như Sakuran khi nãy rồi, còn Amekun đang ăn thì lại cắn phải lưỡi. Hỏi hai người đó tức là hỏi Ekorin và Tsuki - cái tin này không được đáng tin cho lắm.

Nó thở dài, vén nhẹ mái tóc nâu ra sau rồi nhìn đám bạn nó một hồi. Tay vân vê mấy lớp ren trên áo trong lúc chờ ba người bạn đỡ “sốc” hơn. Nhưng cũng không lâu khi Hoàng hậu Crime đi đến.

_ Kouki, con giúp ta một chuyện nhé! - Giọng bà tuy nhỏ nhẹ nhưng uy nghi chẳng thiếu.

Kouki không dám cãi lời mẹ nó :" Mẫu hậu cứ nói đi ạ" . Tới đây nét mặc bà giãn ra, hài lòng:

_ Con biết khiêu vũ mà đúng không? Vì mẫu hậu con hôm nay mà ra khiêu vũ với Jane nhé! - Bà chỉ tay kính đáo tới một cô gái đứng gần cuối góc phòng.

Cô gái khẽ liếc nhẹ xem tình hình bên Thái tử nhưng bất giác bắt gặp ánh mắt hơi bực mình của Kouki đáp lại thì mặt Jane lại đỏ lên. Xoay mình qua chỗ khác, cô vờ như không chú ý đến thế sự xung quanh, chiếc đầm vàng lắc lư, gợn sóng.

_ Thôi cũng được ạ. - Biết từ chối không xong, cậu ta đành phải đồng ý.

Senry và Sakuran thì đứng cười mãi không thôi. Amekun như không quan tâm lắm, cậu đi ra ngoài một lát. Amekun vốn dĩ không thích tiệc tùng, những dịp như vầy – khi thấy không ai cần mình làm gì nữa thì cậu đi ra ngoài hóng gió, như thế tự do và thoải mái hơn. Và Senry rồi cũng bị cha mình gọi khiến Sakuran đứng bơ vơ. Ngó quanh ngó quẩn mà chẳng thấy Sakurai đâu, cô nhíu cặp lông mày một cách bực bội rồi toan đi tìm anh mình. Bỗng nhiên :

_ Tôi mời cô một điệu được không? – Một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ bực tức của Saku. Đó là một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai.

Đứng trước mặt cô, một cậu nhóc trạc tuổi mình. Khuôn mặt anh tú, sáng sủa. Mái tóc đỏ như lửa bất giác khiến cô rùng mình nhớ lại đêm ấy và đôi mắt xám. Chính là cậu ta, Rye! Theo phản xạ cô lùi mấy bước. Nét mặt thì thay đổi liên tục từ ngạc nhiên đến ngượng ngùng rồi lại nghi ngờ...

Đôi mắt xám ấy vẫn sâu, vẫn sắc, vẫn lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta tin tưởng, những thay đổi trên khuôn mặt cô bé như đã nằm trong dự đoán của Rye. Cậu ta chỉ cười và hỏi:

_ Bàn tay của cô đâu?

_ Hở ? - Ngạc nhiên tột độ, sao tự nhiên lại hỏi bàn tay mình đâu, Sakuran như không hiểu, chợt giơ tay ra.

Ngay tức khắc cậu ta nắm lấy nó và kéo Sakuran ra khỏi bàn tiệc. Cô bé mém té, bước loạng choạng, khuôn mặt hơi đỏ lên.

"Cái quái gì vậy nè? " Sakuran như đang hỏi chính mình.

_ Tôi không biết khiêu vũ. - Cô thoáng ngập ngừng.

_ Không sao, tôi sẽ dạy cô vậy. - Khuôn mặt vẫn y như vậy, vẫn là nụ cười đó.

Tiếng đàn violin chợt vang lên, có vẻ như đến khúc độc tấu của nhạc công nào đấy. Du dương lảnh lót như đưa hai người đi ra khỏi hiện tại.

Từng giây phút nhích trôi nhưng vẫn không muốn nhích thêm,nó vẫn muốn như đang ở hiện tại thế này, mãi mãi.

Nó chợt nhớ đến đêm đó, lửa khắp nơi, Rye đứng đó giữa biển lửa, màu tóc lẫn lộn với lửa, đứng trong nơi ấy cứ khiến nó nghĩ cậu ta là quỷ gì đó không chừng.

Quỷ ư ? Rye là đứa con của quỷ nó chưa biết sao?

Nhưng có vẻ nó cũng là một con cờ của quỷ mà. Nó không hay biết.

Không nên biết...

Nó vẫn không hay biết Senry và Kouki dõi nhìn theo nó, ngạc nhiên vì nó bảo nó không hứng thú với đứa con trai nào hết.

Bản nhạc kết thúc. Rye định đi ngay nhưng hình như đang lưu luyến gì đó. Cậu ta cài lên mái tóc nâu của Sakuran một bông hồng xanh lam. Loại hồng chỉ có ở đất thánh.

_ Cậu có họ chứ đúng không? - Nó hỏi mông lung.

_ Rye Koen. - Nói rồi cậu ta đi.

Hoa hồng vương vấn trên mái tóc...

Rồi nó nghe khe khẽ tiếng Vua và Hoàng hậu:

_ Hoàng tộc hai nước Sal và Map bị ... ám sát? - Giọng Vua run run.

" Cái gì? "

Cả gian đại sảnh im phăng phắc khi nghe tin dữ. Vậy đó là lý do nãy giờ họ vẫn chưa thấy hoàng tộc hai nước đó sao?

Đây sẽ là một lý do để châm ngòi cho cuộc chiến tranh giữa ba nước, đó là một điều chắc chắn. Vì một khi hoàng tộc cả hai nước có vấn đề gì trên đất Crime, không cần biết Crime có liên quan hay không, người ta sẽ vẫn nghĩ Crime chính là chủ mưu cho việc ấy. Chỉ thế thôi cũng đủ để bắt đầu cho một trận khủng hoảng cả về mọi mặt.

Vòng bánh xe của số mệnh lại lăn…

---

Ngoài cung xếp hành dài là gần chục chiếc xe ngựa, không một ai sống sót. Mắt ai nấy lộ rõ tròng trắng dã không thể nhắm nổi, sự kinh hoàng và sợ hãi hiện rõ. Những thứ vàng bạc trang sức quý giá vẫn còn nguyên, thân xe bị kiếm chém ngang dọc, máu tuôn xối xả…

Ai nấy kinh sợ, thoáng nghe những phụ nữ la lên, lại có cả tiếng khóc nấc không bật được tiếng. Ai cũng có thể hình dung họ bị ám sát thế nào nhưng không ai dám.

Tsuki và Ekorin đứng nhìn lạnh lùng như không quan tâm. Senry và Sakuran thì nắm lấy tay nhau run run trước cảnh tượng trước mắt. Mọi người như muốn nôn trước mùi máu tanh tưởi.

Thảm họa đã đến!

Đó là điều chắc chắn và không thể tránh khỏi!

đã duyệt
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Ukiyo_crossing Tue Jan 27, 2009 9:07 am

9: Chap 9
Ngỡ ngàng, bàng hoàng, kinh sợ...

Đó là những gì họ có thể cảm nhận bây giờ. Hoặc, thực ra cũng có thể chỉ là tỉnh như không có gì, như Tsuki và Ekorin cảm thấy bây giờ- không có gì quan trọng lắm.

Buổi lễ lập tức dừng tại đấy. Một bức thư được chuyển ngay đến cận thần hai nước Sal và Map. Nội dung nói chung là xin lỗi, rất lấy làm tiếc và hứa sẽ giải quyết vụ này nhanh chóng và gọn gàng... Tuy đã gửi thư nhưng họ có chắc sẽ làm được không khi đã có một thế lực khác ngấm ngầm chen vào?

Tin đồn lập tức nhanh chóng lan ra khắp các tần lớp của bốn đất nước Crime, Sal, Map và Dazre. Lời người thêm thắt khó lường, thế là đủ mọi suy diễn cho đến cả cái vụ như thế này: có những người muốn nổi tiếng nên họ tự xưng là đã ám sát hoàng tộc hai nước ấy. Rốt cuộc thì mọi chuyện lại càng rối beng lên, chuyện không giải quyết được thì thôi đã thế còn phát sinh một đống những chuyện khác. Bạo loạn nổi lên khắp nơi như theo phong trào. Bốn nước thì nghi ngờ lẫn nhau, việc dẫn đến chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

---

Đế quốc Dazre nơi hoàng cung.

Một bóng hồng lướt nhẹ qua sau bụi hoa dại trong khu vườn. Hoa cỏ nơi đây đều là những loài quý hiếm và đắt tiền ở nhiều quốc gia khác nhau, nhưng không hiểu vì sao cô gái ấy vẫn không thích chúng : cô chỉ thích loài hoa dại thôi.

Có phải vì nó là hoa dại mà nó mãnh liệt và tràn trề sức sống không?

Nó không được người ta chấp nhận, có phải vì điều đó mà nó giống cô?

Cô nhìn bông hoa dại lung lay giữa gió một cách thích thú : bông hoa vẫn vững vàng không hề hấn gì.

_ Chỉ với một tý gió như vậy, mà đòi lấy đi sức sống nó ư? - Cô cười, nụ cười ngao ngán xen lẫn sự chua chát và có đâu đó một tý ngạo ngễ.

Mái tóc nâu lòa xòa, gió hất vào mặt cô những cảm giác mát mẻ và dịu dàng, đưa tay ôm lấy cô gái với sức sống mãnh liệt ấy.

_ Lại ra vườn ngắm hoa cỏ dại à, cô không chán hở? - Một giọng nói vang lên sau lưng cô tỏ vẻ ngán ngẩm lắm rồi.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mái tóc bạch kim ánh vàng của một anh chàng vừa cất tiếng khi nãy. Đó là Ekorin - vị thái tử của Dazre và cô gái khi nãy chính là Tsuki – người con gái đã mất của quận chúa Kazen.

_ Thì ngắm một chút cũng không được sao? Mấy ngày nay ở trong cung suốt khiến tôi chán lắm rồi. Đi qua Crime chơi một chút cũng có sao đâu mà anh cứ giữ tôi ở đây hoài vậy chứ? - Tsuki mạnh dạn lớn tiếng với Ekorin, mặt kệ anh ta là thái tử hay là ai đi nữa.

Ekorin gật gù như hiểu ra rồi thoáng cười: " Tôi hiểu rồi, cô lo cho em gái mình chứ gì. Tình cảm quá ha, không phải cô từng tuyên bố thẳng thừng là kệ hai anh em họ sao? À, mà nhắc mới nhớ nó nhìn cô như thể người nào lạ lắm ấy nhỉ? " Anh ta nói nghe thật chua cay và có phần khinh bỉ.

_ Mặc kệ những gì anh nói. - Tsuki tỏ vẻ làm ngơ. - Mà sao anh phải nói tên tôi là Tsuki thì mới chịu thế hả?

_ Còn đỡ hơn là để cô nói với người khác cô không có tên. - Ekorin vừa nói vừa tiện tay ngắt luôn một bông hoa. - Thì bữa trước tôi tìm thấy cô là vào đêm trăng nên gọi là Tsuki cho dễ, Tsuki nghĩa là trăng mà. Mà kế hoạch tôi giao cho cô xong chưa đấy?

_ Đừng hỏi tôi câu đó, tôi đã làm thì phải xong thôi. - Đôi mắt nâu của cô ấy sắc lại hẳn. - Không thể hiểu nỗi bọn con gái ấy thích gì ở anh chứ, lại còn ghen lên khi thấy tôi chứ có ai biết là chỉ giả vờ thôi nhỉ, nhìn thấy ngứa mắt quá đi!

Ekorin Furudai, đệ nhất thái tử của đế chế Dazre này mà yêu một ai đó ư, nực cười thật, chỉ một cái nhìn thoáng qua của sự để ý cũng chẳng có chứ lấy gì mà yêu. Không có ai xứng đáng cho Ekorin cả. Đó là những gì anh ta nghĩ được, nhưng ai biết thời gian sau này sẽ ra sao.

---

Nước Sal và Map nay là rối loạn hơn cả. Vua, Hoàng hậu và cả con cháu đều mất thì làm sao mà trị nước? Hai nước lập tức hợp sức lại, chỉ huy là hai đại tướng quân cấp bậc cao nhất. Mà hai ông này thì không ai chịu nhường ai thành ra nhốn nháo cả, Sal và Map chưa xâm chiếm lại Crime cũng là vì lý do ấy.

Nước Sal và Map là hai nước rất nhỏ về diện tích và cũng là hai nước có nền kinh tế rất rất ư là kém phát triển. Nhưng bù lại nó nổi tiếng vì nền lịch sử lâu đời. Sal và Map hình thành từ rất sớm, có thể nói là hai nước phương Đông đầu tiên trong lịch sử nhưng dần dà họ bị chiếm lấy ruộng đất rồi bắt đầu đến việc loạn cả phía Đông này. Dazre chiếm vùng phía Bắc rộng lớn, Crime chiếm vùng phía Tây và Nam là hai mặt kề biển cho thuận lợi thông thương mua bán, chừa lại mỗi mảnh đất nhỏ phía Đông. Mành đất đó do hai anh em là hậu duệ của dòng dõi nước Sal và Map xa xưa nay xâm chiếm nhau mảnh đất nhưng hai bên bất phân thắng bại nên chia cắt nhau thành hai nước như ngày nay.

Hai nước ấy vẫn chưa có cái mộng tưởng to lớn đến việc xâm chiếm Dazre mà chỉ muốn đánh Crime rửa giận. Việc này xảy ra quá nhanh mà mọi người lại chưa xem xét kĩ nên hậu quả cho ngày sau là rất khó lường. Mặc cho quân đội chỉnh đốn chưa xong, hai ông tướng cứ tranh cãi nhau mãi rồi cuối cùng gửi thư sang nghênh chiến với Crime. Quả thực dại dột vô cùng. Xâm chiếm nước người ta cũng cần gửi thư!

Trong một căn phòng riêng tại cung Saint, nước Crime.

Một người đàn ông ngồi xem bản đồ, đôi mắt đen như dán chặt vào nó, mặt cực kì chăm chú đến nỗi vợ mình lay gọi mãi mà ông không nghe.

_ Hitsuki!

_ Hả? - Ông chợt giật mình.

_ Anh nên nghĩ ngơi chút đi, từ tối đến giờ cứ dán mắt vào cái bản đồ và bức thư ấy hoài! - Bà ra vẻ khuyên nhủ lại như bắt buộc.

_ Ừ.

Cung Pearl.

_ Em đang nghĩ về cái gì hay ai vậy? - Sakurai bực mình hỏi phá tan dòng suy nghĩ của Sakuran. Chẳng qua là vì anh đã nhìn thấy tại buổi tiệc hôm ấy.

_ Sắp có chiến tranh. - Cô bé chỉ trả lời một câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ đển biết cô đang nghĩ gì rồi. - Anh có nghĩ mình đi tới đâu thì chiến tranh xảy ra tới đó hông ?

Anh giật mình, không hiểu nổi cô em gái mình đang nói cái quái gì nữa, tự nhiên sao mà u ám vậy không biết.

Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên cả vùng đất phương Đông này. Lòng người căng thẳng chờ đợi. Đợi cái gì?

Bên ngoài quân đội lặng lẽ tập hợp. Bộ chỉ huy xem đi xem lại kế hoạch. Vua lo cho dân mà cũng lo cho quân. Hoàng hậu thì lại lo cho Vua, còn Thái tử thì trăn trở. Dân thi nhau bàn tán đồn đại. Bắt đầu tới đây là một thời kì mới rồi. Khi chiến tranh bùng nổ, thời đại này sẽ bước qua một thời đại khác, ghi thêm bao điều cho lịch sử nước nhà và lịch sử nhân loại.

Đêm xuống...

Lửa trại rực ngời ánh báo thù...

" Ta ngu gì mà đánh như trong thư đã nói" Hai ông tướng ấy nghĩ vậy.

Hai ông cho người lặng lẽ tập hợp quân đội. Đang điều binh khiển tướng chưa xong, một bóng đen lặng lẽ bay ngang trời, khí thế dũng mãnh, kêu một tràng dài, làm kinh hồn bao nhiêu tướng sĩ. Nó đáp xuống bản doanh. Dưới ánh lửa bập bùng của các ngọn đuốc chát rực, hiện lên một con chim ác điểu, cổ đỏ, loài này chỉ sống ở Dazre. Nó làm gì ở đây nhỉ? Thời gian đâu mà nghĩ, từ xa hú lên một tiếng còi.

Rầm rập ngựa phi nước đại về phía Sal và Map. Khí chất mãnh liệt và hùng dũng. Tiếng hô tiếng điều trận vang trời. Ngay trước mắt, một hàng quân sĩ lính tráng nước Dazre dàn xếp ngay ngắn, thẳng băng. Cờ hiệu tung bay phấp phới.

_ Giết hết cho ta ! - Tiếng nói vang lên to và rõ .

Quân Sal và Map kinh hồn.

Nước Crime.

_ Bẩm Đứa Vua từ xa phía nước Sal và Map có lửa đốt nhiều lắm ạ như đám cháy cả đất nước. - Một anh lính vào tâu Vua với vẻ mặt sợ sệt.

_ Điều binh ngay! - Ông thét lên, vang cả góc cung điện bao la.

_ Bẩm có một đạo quân cờ hiệu của đế chế Dazre xông đến ạ! - Một anh khác vào tâu.
Ukiyo_crossing
Ukiyo_crossing
F.I.
F.I.

Nữ
Tổng số bài gửi : 46
Age : 28
Đến từ : nơi không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc
Sở Thích : viết, đọc, vẽ, hát, hiểu
Tính tình : đủ gần để chia sẻ với bạn, đủ xa để trốn chạy khi cần thiết
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue39 / 99939 / 999[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[ T, truyện dài] Đất thánh Left_bar_bleue1 / 91 / 9[ T, truyện dài] Đất thánh Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 14/08/2008

http://profile.acc.vn/2023831/profile/

Về Đầu Trang Go down

[ T, truyện dài] Đất thánh Empty Re: [ T, truyện dài] Đất thánh

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết