Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Google Search

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

3 posters

Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Nguyệt Phong Tử Mon Jan 19, 2009 5:39 pm

Một mảnh gương kỉ vật...
Chìa khoá để mở cánh cửa thời gian...
Lôi ba cô gái từ thế kỉ 21 về lại quá khứ.
Cả ba sẽ phải làm gì để tồn tại trong thời loạn lạc và tìm đường trở về.
.........................................
....................
Tên fic: Mảnh gương cổ
Author: Nguyệt Phong Tử_ Kamire Kayoki( một người nhé!)
Genres: dã sử, hành động, lãng mạn. Fic này tôi viết dựa trên tư liệu lịch sử và hư cấu thêm khoảng 70%, hoàn toàn không có ý phá hoại lịch sử hay hình tượng các bậc anh hùng, chỉ là nhìn ở một khía cạnh khác. ^^
Rating:K
Pairing: Tuỳ cơ ứng biến!
Summary: Thuý Hân, Mai TRâm và Ngọc Linh, ba cô gái của thế kỉ 21 trong một lần tình cờ ghép mảnh gương cổ lại với nhau đã bị nó hút vào dòng thời gian và trở về quá khứ.
Ba cô gái mỏng manh nhưng nghị lực, họ sẽ phải làm gì để tồn tại trong thời loạn lạc và tìm cách trở về tương lai..
Note: Mong mọi người đọc fic và để lại comment góp ý cho tớ, ^^ Và xin đừng spam nhé!
Mảnh Gương Cổ chỉ tạm thời được post ở hai nơi là acc.vn và blog của tôi. Vì MGC là một trong những fic tâm huyết của tôi nên nếu bạn nào muốn post fic ở bất cứ đâu thì phải có sự đồng ý của tôi, ghi rõ Mảnh Gương Cổ-by Nguyệt Phong Tử, http://vn.myblog.yahoo.com/kayoki1993 và sau đó phiền send link cho tôi kiểm tra.
Bản quyền hoàn toàn thuộc về Nguyệt Phong Tử-Kamire Kayoki.
Cuối cùng, chân thành cảm ơn vì đã xem fic!
.
************
CHAPTER 00:
Tôi đến bên người, từ một nơi xa xôi cách trở. Xa hơn cả nghìn trượng, xa hơn cả trời cao. Tôi và người, vì một lỡ lầm vô tình mà gặp nhau, phải chăng là duyên số, nhưng cớ sao lại trái ngang oan nghiệt. Bao năm tháng, tôi sợ ngày chúng ta phải chia ly. Tôi sợ...
Tôi rót một tách trà và mang đến chỗ người vẫn đang mải nghiên cứu binh thư. Ngày mai, lại một trận chiến mới ,thời gian kéo tôi đến bên nguời nhưng rồi cũng đẩy tôi ra xa người. Và một lúc nào đó sẽ xa đến tận cùng. Liệu người có nhớ tôi không?
-Nếu một ngày nào đó, tôi ra đi, ngài sẽ nhớ tôi chứ?
Câu hỏi tuôn ra miệng tôi một cách vô thức như nó đã bị kiềm nén bao lâu nay. Cho đến lúc tôi nhận ra sai lầm thì người đã đặt xấp giấy xuống và nhìn thẳng vào tôi. Tôi cắn môi, cúi đầu thinh lặng. Ai biết đâu mai đây sẽ thế, dù tôi biết là không nên, nhưng...
Bàn tay to lớn đột ngột vòng qua vai và đẩy tôi vào lòng người, cảm giác ấy khiến tôi giật mình bối rối.
-A! Khoan!
-Ta sẽ rất rất nhớ cô.
Tôi đứng lặng đi. Người thật sự vừa nói thế sao? Hay...
-Ngài...
-Ta thật sự sẽ rất nhớ cô.
Bây giờ thì tôi đã nghe rõ rồi. Không cần là yêu thương, không cần là vĩnh cửu, cũng không cần biết người nói dối hay thật. Chỉ cần...
-Cảm ơn ngài.
Một giọt nước âm ấm chảy trên má tôi.
End Prologue!

Nguyệt Phong Tử
F.
F.

Tổng số bài gửi : 9
Age : 31
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue6 / 9996 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue0 / 90 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 17/01/2009

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Nguyệt Phong Tử Mon Jan 19, 2009 5:42 pm

Chương 1: Số phận

_Con đi học đây ạ!

_Ừm! Bữa nay cố về sớm chút nghen con!

_Dạ!-Đáp lại nụ cười cũng lời nói âu yếm của bố, Mai Trâm phóng xe đạp thật nhanh ra khỏi cánh cổng sắt của căn nhà . Đi chầm chậm trên con đường đến trường mới sáng sớm đã đông nghịt nguời qua lại, nó khẽ thở dài. Mai Trâm hiểu lời dặn trước khi đi của bố mình, bởi hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của nó, chắc là ông muốn dành cho nó một món quà bí mật chăng. Nhưng đối với Mai Trâm thì đã chẳng còn hứng thú gì với điều đó. Sao cũng được!

Những tia nắng vàng buổi sớm xuyên qua tán cây xanh bên đường, cơn gió đùa nghịch vương lấy mái tóc ngang vai của con bé và hất lên nhè nhẹ. Đâu đó, trên những nhành cao vọng lại tiếng hót với thanh âm trong trẻo của chú chim nhỏ bị chèn ép bởi tiếng xe cộ qua lại ồn ào. Hôm nay, hình như cũng giống cái ngày ấy.

----------------

_Mai Trâm!

_Oái!

Đang chăm chú vào cuốn sách dày cộp trên tay, Mai Trâm chợt giật bắn cả người xém ngã nhào về phía trước, khi một bàn tay ai đó đột ngột nắm lấy vai nó. Định bụng sẽ quay phắt lại và mắng cho kẻ vô duyên ấy một trận, nhưng chưa kịp nói gì thì mọi ý định trong đầu Mai Trâm chợt biến đi đâu hết cả, khi vừa nhìn thấy người đứng phía sau. Nó ấp úng.

_Trời! Minh Hải! Làm...làm Trâm hết hồn!

Cậu con trai được gọi là Minh Hải trong chiếc áo sơ mi trắng nở một nụ cười hết sức dịu dàng.

_Trâm mau nhắm mắt lại đi!

_Hả? Để làm gì? -Mai Trâm tròn mắt ngạc nhiên.

_Thì cứ nhắm mắt lại đi!

Dù rất khó hiểu, nhưng Mai Trâm chỉ chau mày ra vẻ tò mò một chút, rồi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Chỉ đợi có thế, Minh Hải liền nắm tay Mai Trâm dắt đi, khiến nó suýt giật mình, và muốn vùng tay ra vì ngượng. Dù cả hai đã nhận lời quen nhau được mấy tháng, nhưng cứ mỗi lần ở gần Minh Hải là mặt Mai Trâm đủ biến thành quả ớt chín rồi, chứ nói gì đến nắm tay. Còn Minh Hải thì vẫn không để ý tới, vẫn vô tư kéo Mai Trâm vừa đi vừa cười thích thú. Anh dẫn nó đến một bãi cỏ xanh dưới bóng râm của một tàn cây đủ lớn, bên trên trải một tấm vải trắng, bày một số món đơn giản, vài hũ kem, đĩa trái cây , bánh ngọt và một chiếc gatô rõ to ở trung tâm. Một bữa tiệc nho nhỏ.

_Mở mắt ra đi!

Nhắm nãy giờ chát cả mắt, nhưng Mai Trâm chưa kịp nhăn nhó gì với Minh Hải, đã phải thốt lên đầy ngạc nhiên.

_Trời!

_Vui không? Hôm nay là sinh nhật Trâm, nên Hải cùng với Hân và Linh đã bí mật chung tiền, mở một bữa tiệc riêng nho nhỏ của nhóm cho Trâm đó.

Nghe Minh Hải giải thích mà Mai Trâm không thể thốt nên lời, vì xúc động vô cùng. Nó cũng vô tình quên bén mất ngày sinh nhật của mình, thế mà các bạn nó lại nhớ, và dành cho nó một bất ngờ thế này.

_Cảm ơn Hải và mọi người.- Mai Trâm chợt nhìn quanh, bây giờ nó mới thấy thiếu Thuý Hân và Ngọc Linh.- Sao hai người kia chưa tới?

_Ừ ha!- Minh Hải vò đầu, anh chưa kịp trả lời như thế nào, thì Mai Trâm đã chạy đi, và còn quay đầu nói vọng lại.

_Chờ Trâm một tí! Trâm đi kiếm điện thoại công cộng gọi thử xem!

Thực ra việc đi gọi bạn bè, đồng thời cũng là cái cớ để Mai Trâm tránh đi sự ngại ngùng, khi không biết phải làm thế nào truớc sự ân cần của Minh Hải. Quay đi là mặt nó lập tức ửng hồng lên, vì niềm hạnh phúc đáng yêu một cách lạ kì. Và chính vì quá vui, nên Mai Trâm không để ý thấy mình đã đánh rơi một chiếc túi nhỏ ở dưới chân.

Và khi ấy, Mai Trâm không biết đó là lần cuối cùng nó nhìn thấy Minh Hải.

Khi cùng Thúy Hân và Ngọc Linh quay lại, Mai Trâm không thấy Minh Hải đâu cả, mà chỉ thấy độc nhất một mảnh gương tròn trên mặt cỏ.

---------------

Két!
Chiếc xe dừng lại giữa chừng. Mai Trâm ngẩng mặt lên nhìn trời cao, nó vừa nhớ về điều đó, một kí ức xa xôi. Và nó quay xe lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Linh ơi! Linh!

Dáng hai cô học trò trong chiếc áo dài duyên dáng lấp ló ngoài cửa lớp, để gọi một con bé đang rượt đuổi tới tấp thằng con trai bằng những chiếc dép bay vù vù. Nghe tiếng gọi, Ngọc Linh dừng lại quay mặt nhìn và chạy ngay ra cửa, quên bén luôn nạn nhân.

_Ủa? Nhi! Giang! Chuyện gì dzợ?

_Có truyện mới ra nè! Coi không?

Nghe tới chữ “truyện” là hai mắt Ngọc Linh sáng lên như bắt được của quý, nó gật đầu lia lịa.

_Coi chứ! Coi chứ! Cho tui mượn đi!

_Nè!-Cô gái tên Nhi mỉm cười.-Mai đem trả tui nha!

_Ừ!-Ngọc Linh nở nụ cười đáp lại, và đợi cho hai người kia vừa đi là nó vội lật ra xem ngay. Nhưng chưa đọc được chữ nào, thì bàn tay ai đó ở phía sau giật phắt lấy báu vật của nó.

_Ê!- Tất nhiên là Ngọc Linh bị cướp trắng, thì nó phải quay ngoắt ngay lại xem thử kẻ nào to gan đến thế. Có điều nó không thể quát lên được khi thấy Thuý Hân-là bạn thân, đồng thời cũng là Sao đỏ trong trường-đang lừ mắt nhìn mình.

_Gần vô lớp rồi!

_Trời ơi! Tui mới muợn thôi mà!

_Nội quy nhà trường cấm thứ này cơ mà! -Thuý Hân rõ nghiêm nghị, làm Ngọc linh phải ấp úng, vì dù nó nổi tiếng là kẻ ngang ngạnh cũng không chống lại nổi. Lọt vào tay Thuý Hân thì đừng hòng mà lấy lại được. Biết thế nên mặt Ngọc Linh xịu lại thê thảm. Nhưng hôm nay có lẽ lại ngoại lệ, Thuý Hân ném lại quyển truyện cho nó và ngoái đầu nhìn vào lớp.

_Sao giờ này Mai Trâm còn chưa đi học?


_Hả? -Đang mải vuốt lại quyển truyện, Ngọc Linh cũng phải ngẩng lên-Ừ! Sao lạ vậy? Bình thường nó đi sớm lắm mà!

_Bà nhớ hôm nay là ngày gì không?

Sau một hồi suy nghĩ, Thuý Hân lên tiếng hỏi và bọn nó nhìn nhau đầy nghiêm trọng. Ngày này, hai năm trước, Minh Hải đã...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

''Dù bao tháng năm trôi qua, bao nhiêu cách trở em vẫn nhớ về anh một lòng sắt son. ''

Mai Trâm tựa người vào gốc cây nhìn ra khoảng sân trước mặt. Nó ngân nga một câu hát nằm trong bài hát nào đó mà nó không nhớ nổi. Có thật là con người ta sẽ nhớ thương nhau mãi mãi cho dù bao lâu, bao nhiêu xa cách không? Nghe có vẻ viễn vông quá!

_Quả nhiên là bà ở đây!
Mai Trâm quay đầu nhìn, hai đứa bạn của nó đang tiến tới với vẻ mặt hình như là giận lắm. Nó cười.

_Trốn học hả?

_Bà trốn thì có! Sao bà nghỉ học mà không xin phép gì cả vậy? -Thuý Hân nhăn mặt.

_Thì tui trốn học mà! –Mai Trâm lại cười rồi quay mặt lại phía khoảng sân .Mặc cho hai đứa kia đứng nhìn nó chằm chằm tức giận, Mai Trâm rút trong cặp ra một chiếc túi nhỏ, và chìa về phía Thúy Hân và Ngọc Linh -Nhìn nè! Ba mảnh gương này là của mẹ ba đứa mình đó! Mẹ tui trước lúc mất đưa cho tui, bảo là khi ghép nó lại số phận của tui sẽ thay đổi! Liệu có thể giúp tui gặp lại Minh Hải không nhỉ?

Nó ghép ba mảnh gương hình cánh quạt lại với nhau thành một hình tròn trọn vẹn đặt trên quyển vở. Chẳng có gì! Nó cười.

_Chắc là mẹ tui sai rồi ha!

Thấy con bạn mình cứ tỏ vẻ thẫn thờ, phản ứng kiểu chán đời như thế, máu nóng trong người Ngọc Linh chợt bùng lên. Nó chạy tới nắm lấy hai vai Mai Trâm, gào thật to vào mặt con bé.

_Bà bị điên hả? Bà cứ làm như là chẳng luyến tiếc gì thế gian này vậy! Bộ không có Minh Hải thì bà không làm gì được sao? Bà là người chứ có phải động vật đâu ! Là người thì phải biết tự phấn đấu chứ! Đồ điên!!!!!!!

Mặc cho Ngọc Linh mắng như tát nước vào mặt mình, Mai Trâm vẫn im lặng quay mặt đi. Điên thì sao? Chả có vấn đề gì hết!

_Nếu...Minh Hải trở về! Thấy bà như vầy chắc là cậu ấy buồn lắm!

Thuý Hân thở dài. Nó bất lực trước Mai Trâm, không làm gì được sau việc mất tích của Minh Hải hai năm trước. Một cú sốc quá lớn với Mai Trâm, mất mẹ, Minh Hải quan trọng với Mai Trâm hơn ai hết.

_Vậy sao hắn không về đi! Hai năm rồi, nếu hắn không về, nếu cứ thế này, tui sợ là mình sẽ quên hắn mất thôi!

Nghe mấy lời của Thuý Hân, Mai Trâm run run đáp lại. Sao hắn không về? Nó cứ đợi, đợi đến bao giờ. Nó đợi mà nó sợ, sợ thời gian sẽ khiến nó quên Minh Hải, quên tình cảm, quên nỗi nhớ và sẽ quên cả hình ảnh của cậu ta. !
Ngọc Linh ôm chầm lấy nó, cốc nhẹ lên đầu đứa bạn đáng thương của mình.

_Đồ điên!

Bất chợt, mảnh guơng nằm dưới đất đột ngột phát sáng. Từng luồng ngũ sắc rực rỡ từ mảnh gương rọi thẳng vào mặt Thúy Hân, Ngọc Linh và Mai Trâm, khiến cả ba đứa tụi nó phải nhắm tịt cả mắt lại, luồng ngũ sắc chói lòa từ từ hòa quỵên vào nhau, như một dải cầu vồng lung linh hiện ra sau cơn mưa, bao bọc lấy toàn thân của tụi nó, rồi đột ngột phóng vút lên trời cao, đẹp như một con rồng lấp lánh sắc màu, bay thẳng lên chín tầng mây. Luồng ánh sáng rực rỡ ấy sau một phút ngưng đọng, rồi dần dần nhạt nhòa, và đột ngột biến mất, như chưa từng có chuyện gì vừa mới xảy ra.

Dưới mặt đất, chỉ còn trơ lại khoảng sân trống vắng, tĩnh lặng đến gai người. Ba cô gái đang còn ngồi với nhau khi nãy đã biến mất, một cách đột ngột và kỳ lạ, cứ như họ chưa từng tồn tại trên cõi đời này, cùng với luồng sáng rực rỡ, kỳ quái và bí ẩn kia…

Tất cả có lẽ đều là số phận! Một số phận đã được an bài...

đã duyệt


Được sửa bởi Nguyệt Phong Tử ngày Tue Jan 20, 2009 8:37 am; sửa lần 1.

Nguyệt Phong Tử
F.
F.

Tổng số bài gửi : 9
Age : 31
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue6 / 9996 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue0 / 90 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 17/01/2009

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Nguyệt Phong Tử Mon Jan 19, 2009 5:44 pm


Chương 2: Chốn quá khứ.
Làn gió nóng khẽ luồn qua tán cây rừng đang phơi mình dưới ánh nắng trưa bỏng rát, mang theo mùi máu tanh nồng nặc từ chân đèo gần đó. Vọng lại trong không khí tiếng pháo nổ liên hồi của trận chiến kịch liệt đang diễn ra trên con dốc dài, những đám đông lồm cồm hỗn loạn như đàn kiến rời khỏi hang bị một chiếc lá rơi chặn ngang đường. Xác người đổ xuống mỗi lúc một nhiều hơn. Những toán quân mặc áo vải, tay cầm đao ùa từ trên núi xuống, hàng ngàn mũi tên mũi lao phóng vào đoàn quân mặc áo giáp dồn ứ ở chân đèo và lưng đèo. Xem chừng họ đang thất thế. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ cả đất, bắn lên cả những bụi cây bên rừng. Một mũi lao phóng tới xuyên qua ngực tên lính mặc áo giáp khiến hắn phụt máu ngã nhào xuống đất, những người phía sau đạp lên cái xác tiến tới và tiếp tục đổ gục. Tiếng pháo nổ, tiếng gươm đao chạm nhau, tiếng hò hét chém giết vang trời quyện vào thành thứ âm thanh hỗn độn, âm u như cõi địa ngục.
Vầng thái dương bất chợt bị một bóng đen khoả lấp lên từ từ, ánh nắng dần bị nuốt chửng nhường chỗ cho bóng đêm đang chậm chạp tiến tới chiếm lấy không gian. Điều đó làm trận chiến đang diễn ra bên dưới ngừng lại giây lát, kẻ ngẩng đầu lên run rẩy.
_Mặt trời đang bị Thiên cẩu nuốt chửng.
Và sự hỗn loạn lẫn những tiếng hét thất thanh.
_*Chạy mau! Tai hoạ sắp giáng xuống rồi!!!* ( tiếng Trung Qu ốc)
Quân lính bắt đầu chạy tán loạn một cách sợ hãi, như muốn trốn chạy không cho bóng đêm ma quái đó chạm đến mình. Cái bóng đen tròn ấy ăn mòn, ăn mòn để rồi nuốt chửng mặt trời hoàn toàn vào trong nó. Cả không gian chìm vào màn đêm mịt mù, đầy những tiếng la hét.
Gió nổi lên, thổi ào ào qua tán cây rừng như một trận cuồng phong mỗi lúc một mạnh. Âm u như tiếng của loài ma quỷ sắp kéo về trong đêm tối.
ẦM.
Một luồn sáng đột ngột từ trên cao phóng xuống, xoáy mạnh vào đất làm cho lớp đá vỡ ra bật lên tung toé, khoét thành một cái hố sâu ở giữa. Những kẻ hoảng loạn bỏ chạy khi nãy chưa hết sợ hãi vì Mặt Trời bị che khuất thì lại tiếp tục một nỗi sợ hãi khác khi nhìn thấy ánh sáng ngũ sắc chiếu xuống từ bóng đêm của trời cao. Vài tia sét nhá lên rồi giáng nhanh xuống đất, đốt cháy thân cây bên bìa rừng bốc lửa ngùn ngụt như một ngọn đuốc sống.
Giữa luồn sáng, thấp thoáng bóng người đang rơi xuống.
_Á Á Á Á !!!!!!!!!!!
_Chuyện gì thế này?????????!
_Chúng ta đang rơi!!!!!!!!
Đột ngột bị thứ ánh sáng chói loà chiếu thẳng vào mặt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy thân mình đang rơi xuống trong không khí, tiếng gió rít bên tai khiến Thuý Hân, Mai Trâm và Ngọc Linh, ba đứa con gái không khỏi kinh hoàng la hét thất thanh. Cả ba không cảm nhận được thứ gì khác ngoài thứ ánh sáng đang bao phủ xung quanh và cơ thể mình thì đang rơi với tốc độ mỗi lúc một nhanh, tụi nó nhắm mắt, cố rướn người tới níu lấy nhau, phó mặc cho số phận...
Một thoáng trôi qua, ba đứa chợt cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ tênh, và đáp đất bằng hai chân bình yên vô sự. Đúng lúc ấy, bóng đen lẫn màn đêm bắt đầu nhường bước cho vầng thái dương hiện ra, ánh sáng trở lại soi sáng không gian, len lỏi vào từng chiếc lá, ngọn cỏ chấp chới như đúng cái vẻ đã có từ trước đó. Mặt trời xuất hiện thì luồn ánh sáng cũng nhạt nhoà dần và mất hẳn. Ngọc Linh thấy có vẻ ổn, nó hé mắt ra nhìn, chưa kịp phản ứng gì thì chân nó trượt phải một hòn đá ngã xuống đồng thời đẩy luôn hai đứa kia-vẫn còn đang nhắm tịt mắt-té cái oạch.
_Á! Oái!
_Ê! Ê! Có sao không vậy?
Sau cú ngã, Ngọc Linh lồm cồm bò dậy, hất nhanh vài sợi tóc loà xoà trước mặt và nhổm tới chỗ Thuý Hân và Mai Trâm cũng đang ngồi dậy nhăn nhó vì không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vút.
Có tiếng rít phía sau, một mũi tên bay suợt qua đầu Ngọc Linh làm nó giật mình khựng người lại. Sau lưng nó chừng hai chục bước, một chàng trai trẻ vận tấm áo tím nhạt quát lên ra lệnh cho đội quân sau lưng mình.
_Nhân lúc bọn giặc đang hoang mang, hãy tiêu diệt chúng đi!
Những người lính áo vải như được tiếp thêm dũng khí, họ hò hét lên và lăm lăm gươm giáo lao về phía địch. Ba đứa con gái chỉ kịp quay đầu về phía giọng nói vọng tới, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy hàng loạt người ăn bận kì cục, mang gươm vác giáo ùa về phía mình, lách qua bọn nó và bắt đầu chém giết. Máu tươi bắn tung toé.
_Cái gì đang diễn ra thế này?-Mai Trâm lùi lại níu lấy áo Ngọc Linh.
_Tui...tui hổng biết! -Ngọc Linh nhìn quanh, lắp bắp.-Đóng phim ...cũng không tới mức này chứ!
_Không phải phim thì phải! Chúng ta rời khỏi đây đã rồi tính.-Thuý Hân cố giữ giọng bình tĩnh để không phải run lên như Ngọc Linh, kì thực thì đầu nó cũng đang hoan mang hết sức. Cầu trời đây chỉ là mơ, hay là phim cũng được.
Nó siết chặt lấy tay Mai Trâm, cả ba nhìn nhau trong giây lát và bắt đầu di chuyển thật nhanh để rời khỏi khung cảnh lạ lẫm đầy chết chóc này. Nhưng có vẻ muốn đi cũng không dễ, chưa đi được bao nhiêu thì tụi nó đã bị mấy tên lính mặc giáp phục chặn đường, mặt tên nào tên nấy đằng đằng sát khí , gươm đao sáng loá khiến cả ba hốt hoảng định quay đầu bỏ chạy nhưng phía sau lẫn phía truớc đều bị vây chặt.
_[Ba đứa con gái đó chắc chắn là ma quỷ đến giúp bọn nghĩa quân, giết chúng đi!]*tiếng Trung Quốc*-Một tên trợn mắt lên đầy tức giận.
_Cái...cái gì? -Ngọc Linh mở to mắt. Dù chẳng hiểu những người lạ mặt kia muốn nói gì nhưng vẻ hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống tụi nó của bọn lính, khiến ba đứa linh cảm chẳng hay ho gì cho lắm mà là rất nguy hiểm.
Vụt
Bọn lính vung đao chém xuống ba đứa con gái, ánh thép loé lên giữa trời.
Phập.

Một mũi tên xé gió lao tới xuyên qua đầu tên lính đang vung đao chém xuống, hắn chỉ kịp''hự''một tiếng rồi ngã nhào ra đất, chết tươi không kịp trăn trối.
_Á Á Á!!!!!!-Cả ba la lên đầy hoảng sợ.
_Hắn....chết thật rồi.-Mai Trâm run rẩy, nó cảm giác như cơ thể mình sắp bị đông cứng lại vậy, ứ đến nghẹt thở. Máu...
_Làm gì mà la hét om sòm thế hả?
Một giọng nói trầm cáu kỉnh vang lên khiến ba đứa giật bắn cả mình. Tụi nó quay đầu lại chỉ nhác thấy bóng người lao vút qua và mấy tên lính bao vây tụi nó khi nãy đồng loạt ngã xuống đất với một vết cắt chí tử trên cổ.
_Các ngươi là ai?
Vừa lúc bọn lính ngã xuống thì một cậu thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đáp xuống những cái xác mình vừa giết, vung vẩy thanh kiếm vẫn còn đang rỉ máu tươi và nở nụ cười ngạo nghễ trên gương mặt đẹp như thiên thần. Cái dáng vẻ giết người như không ấy của cậu thiếu niên khiến ba đứa thấy rờn rợn, Thuý Hân đang lắp bắp không biết trả lời sao thì bị một giọng nói dõng dạc khác vọng từ sau lưng cắt ngang.
_Chúng tôi...
_Thiếu chủ, ngài không sao chứ?
Cậu thiếu niên ngước nhìn chàng trai mặc áo tím ban nãy đang phi ngựa tới với vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Cậu mỉm cười đáp lại.
_ Đệ chẳng sao cả! Huynh đừng lo.
Nét mặt chàng trai giãn ra khi thấy vẻ rạng rỡ của cậu thiếu niên, nhưng rồi anh ta lại chuyển sự chú ý sang bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào ba cô gái rơi từ trên trời xuống. Sự xuất hiện của ba cô gái cùng với Nhật thực đã làm hoang mang lòng địch và là cơ hội tốt để quân của anh ta tiến công. Nhưng họ là ai, xuất hiện trong vầng ngũ sắc. Họ đến đây giúp Vương thượng và nghĩa quân hay...Dòng suy nghĩ của chàng trai chợt ngưng lại khi bắt gặp ánh mắt của Mai Trâm cũng đang trừng trừng nhìn về phía mình không chớp. Ánh nhìn toát lên vẻ mờ đục nhưng không tăm tối, sợ hãi nhưng không khuất phục khiến anh cảm thấy thú vị. Chàng thiếu uý mỉm cười và thúc ngựa về phía trước, hô to quân lệnh cho đoàn quân áo vải của mình.
_Dồn quân địch xuống vực núi!

đã duyệt

Nguyệt Phong Tử
F.
F.

Tổng số bài gửi : 9
Age : 31
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue6 / 9996 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue0 / 90 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 17/01/2009

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Nguyệt Phong Tử Mon Jan 19, 2009 5:47 pm

Chương 3: Chốn quá khứ (tt)
_Á! Oái!
Rầm.
.
Ba đứa con gái bị bàn tay thô bạo đẩy ngã nhào xuống nền đất, trong căn phòng gỗ ẩm thấp. Ngoc Linh đứng ngay dậy, quay ngoắt ra cửa và gào lên hết cỡ.
.
_Ê! Đồ thô bạo! Mấy người đối với phụ nữ như vậy đó hả? Mau...
.
_Im lặng đi!
.
Ngọc Linh chưa gào hết câu đã bị tiếng quát lại của cậu thiếu niên cắt ngang khiến nó ngưng lại giây lát, nhưng vốn chẳng vừa, nó lập tức lao lên nắm lấy song cửa sổ la hét ầm ĩ còn hung hăng hơn ban nãy.
.
_Tui không im thì sao? Tự dưng vô cớ bắt giam chúng tôi vào nơi quỷ quái này, các người là ai chứ?!Mau thả chúng tôi ra!!
!
_....
.
_Này! Có nghe không?
.
''Không có tiếng trả lời. Không thèm đáp lại mình à? Ngọc Linh cắn môi, nó bước tới gần cánh cửa và...Rầm . Rầm .Rầm. Con bé dùng hết sức kéo vào đẩy ra, đá níu mà cánh cửa vẫn chắc nịch không suy suyển. Cửa gỗ gì mà kì vậy?!

_Bực quá!
.
Mãi mà chẳng làm gì được, Ngọc Linh đá một phát vào cánh cửa cho bõ tức rồi lủi thủi đi về phía hai đứa bạn mình-nãy giờ chỉ bình thản dưới sàn nhìn Ngọc Linh làm đủ trò.
.
_Vô ích thôi! Đã giam thì dễ gì họ thả ra chỉ vì mấy câu của bà.
.
Mai Trâm cau mày nhìn ra ô cửa sổ nhỏ đang chiếu những dải ánh sáng trắng leo lắt vào phòng. Mùi đất, mùi rơm cỏ khô ẩm ướt làm nó muốn ngạt thở nhưng cũng đành chịu vì không có cách nào trốn ra đuợc.
.
_Hừ!-Ngọc Linh há miệng toan nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Nó nhìn đăm đăm vào Mai Trâm, cái dáng vẻ đó...Nó quay sang Thuý Hân-Bà có biết đây là đâu không?
.
_Làm sao tui biết đuợc!-Thuý Hân chau mày.-Nhưng ở đây có chiến tranh, chắc không phải thế giới chúng ta đang sống!
.
_Không phải chứ!-Ngọc Linh nhảy dựng lên, chồm về phía Thuý Hân làm nó giật bắn mình.-Thế thì ở đâu chứ?
Thuý Hân im lặng một lúc, nó không vội trả lời ngay để xâu kết lại những sự kiện đang dồn dập trong đầu, vốn là thủ khoa trong kì thi đầu vào năm lớp 10, học sinh giỏi cấp quận môn Sử học và là một người nổi tiếng về độ bản lĩnh, biết phân tích tình huống trong mọi hoàn cảnh. Đó gần như là bản tính của Thuý Hân, nên cho dù cũng rất sợ hãi nhưng nó vẫn có thể quan sát, ghi nhận thông tin để phân tích. Cái đầu mà hai người bạn nó không có.
.
_Những người ở đây nói Tiếng Việt như chúng ta, có nghĩa là sao nhỉ? Kệ! Mấu chốt là...
.
_Là gì?-đang nói chợt THuý Hân ngừng lại khiến Ngọc Linh đang hồi hộp chờ nghe vội nhỏm lên hỏi dồn.
.
_Mảnh gương đó!
.
Giọng nói đều đều của Mai Trâm vang lên, và cũng là câu trả lời cho Ngọc Linh xem vào làm hai đứa khẽ giật mình.
_Đúng! Chính là nó!-Thuý Hân trầm ngâm.-Có lẽ đó là cách để chúng ta trở về.
.
_Vậy bà còn giữ nó không?-Ngọc Linh chồm ngay về phía Mai Trâm, mắt sáng rực hi vọng bởi nó đã quá ngán cái thế giới này rồi. Nhưng câu trả lời của Mai Trâm lại dập tắt tất cả.
_Không! Mất rồi!
_Thôi rồi! Vậy là hết đường về!-Ngọc Linh nhăn nhó trông hết sức tội nghiệp. Làm sao mà ở lại cái nơi quỷ quái này được!
_Thôi nào!-Thuý Hân vỗ vào vai Ngọc Linh một phát rõ đau làm con bé suýt nhào đầu xuống đất.-Chúng ta cần phải biết đây là đâu ?
Cẩn trọng, nó nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía cửa, phớt lờ bộ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Ngọc Linh sau khi nó lỡ quá tay, con bé áp tai vào cửa nghe ngóng. Có tiếng trò chuyện của hai tên lính.
_Có thể bọn họ là Thần nữ trong truyền thuyết chăng?
_Ba thiếu nữ xuất hiện trong quầng sáng ngũ sắc khi Thiên Cẩu nuốt Mặt Trời. Chắc chắn là thần linh phái xuống giúp Vương thượng và nghĩa quân ta.-Giọng nói chợt trở nên phấn khởi.
.
Thuý Hân bấu hai ngón tay vào vành tai, một thói quen của nó mỗi khi tập trung suy nghĩ một việc nào đó. Nó lẩm nhẩm.
_Thiên Cẩu nuốt Mặt Trời...nghĩa quân...Rốt cuộc là sao nhỉ?
Theo truyền thuyết cổ, Thiên Cẩu nuốt Mặt trời là để chỉ hiện tượng Nhật thực, vậy lúc tụi nó đến đây đã xảy ra Nhật thực. Nhưng còn nghĩa quân, lại Vương thượng gì đó?! sao giống thời phong kiến quá vậy?!
_Đừng vội mừng! Bọn chúng có thể là gián điệp của quân Minh phái tới lắm!
Đang đăm chiêu suy nghĩ, Thuý Hân khẽ giật mình khi nghe giọng nói đầy nghiêm trọng của ai đó vừa tới.Quân Minh...Nói Tiếng Việt...Nghĩa quân...Khoan! Khoan đã! Nếu đây là Việt Nam thì có một thời kì phải chống lại quân Minh, tức là tên gọi triều đại Trung Quốc khoảng thế kỉ XV. Nhưng mà....Đầu Thuý Hân rối tung lên bởi những dữ kiện vừa nghe được. Hoang đuờng! Chuyện này quá hoang đường.
_Đúng rồi!-Giọng nói phấn khởi ban nãy chợt rặc lại tán thành.-bọn quân Minh lắm mưu quỷ quái. Không thể tin chúng được!
_Lần này bọn chúng cùng tên Trần Trí đã phải tháo chạy một cách thê thảm.-Một giọng cười ồ lên.
_Thiếu úy Nguyễn Xí quả là người tài giỏi, khi có thể lợi dụng địa hình xua bọn giặc xuống chân núi...
_Và nhờ cả kế sách dùng kỳ binh của quân sư Lê Văn Linh và Vương thượng ta chứ.
Nghe tới hai cái tên''Nguyễn Xí''và''Lê Văn Linh'', Thuý Hân điếng cả người. Mới tháng trước nó đi thi học sinh giỏi Sử cấp quận, có nhắc đến hai nhân vật lớn này. Tài quân dũng tướng phò tá Lê Lợi trong khởi nghĩa Lam Sơn, đánh bại quân Minh. Trời ơi! Không lẽ là thật sao?! Bọn nó đang ở thế kỉ XV ư?
Bịch.
Thuý Hân ngồi bịch xuống đất, thẫn người ra vì sốc. Không thể nào! Khó tin quá!Khó tin quá!
Cuộc trò chuyện vui vẻ ngoài kia vẫn tiếp tục. Tuy nhiên, giọng nói của những người lính lúc này đã trở nên uất nghẹn khi nhắc đến hai chữ''quân Minh.''
_Lũ khốn kiếp đó hành hạ dân ta trăm bề khổ cực, phải trừng trị chúng cho thích đáng. Chúng phải gánh hậu quả gấp trăm lần thế.
_Chậc! Nhưng lúc sáng là gì nhỉ? Ba đứa con gái đó...-Trong ba người lính canh bên ngoài, có một người có chất giọng trầm và lạnh, mang vẻ tĩnh lặng lạ thường hơn hẳn hai người kia. Anh ta hỏi một cách thản nhiên.Chuyện bị lãng quên ban đầu giờ lại có dịp khơi lại.-Thần linh chăng?
_Dám là gián điệp lắm?!-Một giọng khác đáp lại, chẳng phản đối cũng không đồng tình.
.
_Thiếu chủ Tư Tề đã đi bẩm báo với Vương thượng, nếu bọn chúng lag gián điệp...
.
_...thì sẽ bị xử tử.
.
Tiếng trò chuyện trở nên nghiêm trọng, nhưng hình như xen lẫn cả sự thích thú. Nếu là thần linh thì quá tốt cho nghĩa quân, nếu là gián điệp thì có dịp hả hê như cái chết của tên gián điệp mà nghĩa quân đã bắt được lần trước.
_A !-Thuý Hân thì chẳng chú ý tới mấy lời trước nữa,chỉ nghe lời cuối cũng của tên lính nói đến việc '' xử tử''khiến nó suýt hét lên nếu không phải nó kịp nhớ ra là mình đang nghe lén và tuyệt đối không thể để họ biết.
Con bé đứng im, run lẩy bẩy cho cái viễn cảnh mà nó vừa nghĩ ra. Hình phạt thời phong kiến rất khắc nghiệt.Tứ mã phanh thây, hình ngục ....Nó vội nhào về phía Mai Trâm và Ngọc Linh vẫn đang giương đôi mắt tò mò nhìn Thúy hân vì phản ứng đột ngột của nó.
_Họ...họ sẽ giết chúng ta!
_Cái gì?!-Ngọc Linh hét lên, nhưng kịp thời ngẫm ra rằng có thể sẽ bọ mấy tên canh gác ngoài kia nghe thấy, nó vội vặn nhỏ volume lại.-Cái quái gì chứ?
_Sao lại thế?-Mai Trâm cau mày, dường như mọi chuyện nghiêm trọng hơn nó tưởng.
_Hình như bên này đang chống lại lực lượng nào đó, họ nghĩ chúng ta là gián điệp!
_Cái gì chứ?!
Thôi thôi! -Ngọc Linh trợn mắt lên nhưng rồi vội xua xua tay.-Không cần biết đây là đâu! Phải lo cho cái mạng mình trước đã!
_Vậy...
Cả ba nhìn nhau.
_Phải tìm cách trốn khỏi đây!
.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
.
Cậu thiếu niên-tức Lê Tư Tề-bước chân qua bậc cửa vào căn phòng với lối kiến trúc cổ xưa. Sau hàng ghế gỗ đen chạm khắc tinh xảo dành cho bậc khách quý, trên bậc thềm, một người đàn ông đang cúi lạy trước bàn thờ thờ một thanh đao lớn. Trước bàn thờ đặt một chiếc lư hương vàng đang bốc khói nghi ngút, toả mùi hương trầm phảng phất xen lẫn trong không khí.
_Phụ vương!
_Các tướng vừa báo cáo với ta về trận ở đèo Ống. Quân Minh đã phải tháo chạy về Kinh Lộng.
Người đàn ông cúi đầu lần cuối trước khi quay người ra nhìn con trai mình, nở nụ cười hài lòng trên gương mặt tuấn tú, nét thư sinh nhưng không hề yếu đuối một chút nào. Thật chẳng dám tin Tư Tề lại gọi anh bằng cha.
_Con đã bắt được ba kẻ kì quái ạ! -Tư Tề ngước lên nhìn cha mình, vẻ rạng rỡ đáng yêu hiện rõ trên gương mặt non trẻ.
_Ta cũng nghe các tướng nhắc đến. Ba thiếu nữ xuất hiện trong quầng sáng ngũ sắc khi Thiên Cẩu nuốt Mặt Trời. Có lẽ họ là...
_Sao ạ?
Người đàn ông bước xuống bậc thềm, rút nhẹ trong áo ra một mảnh gương vỡ hình cánh quạt, bên trên chạm khắc hình mây vần vũ là một phần thân con rồng. Mảnh gương được một vị tướng mang về từ chiến trường.
_Và báu vật trong truyền thuyết.

Nguyệt Phong Tử
F.
F.

Tổng số bài gửi : 9
Age : 31
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue6 / 9996 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue0 / 90 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : 0
Registration date : 17/01/2009

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Kaetta Mon Jan 19, 2009 9:19 pm

À, cho tớ hỏi bạn Nguyệt Phong Tử một chút, là cái font Arial là do bạn cố ý hay vô tình vậy ? Very Happy Nếu bạn cố ý thì tớ không nói, còn nếu bạn vô tình thì tớ phiền bạn edit kiểu chữ Verdana, size 10 được không ? ^^!

Thân ! ^^

(Sẽ đọc fic bạn và comt sau)

* Edit (thấy bạn Kae ngoan chưa, edit lại bài nhá [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ 747543 không spam nhá [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ 747543)


PROLOGUE :

Tôi rót một tách trà và mang đến chỗ người vẫn đang mải nghiên cứu binh thư. Ngày mai, lại một trận chiến mới ,thời gian kéo tôi đến bên nguời nhưng rồi cũng đẩy tôi ra xa người. Và một lúc nào đó sẽ xa đến tận cùng. Liệu người có nhớ tôi không?


CHƯƠNG 1 :

_Uhm! Bữa nay cố về sớm chút nghen con!

Tớ thành thật xin lỗi nếu nội quy ở đây có phần nghiêm khắc, nhưng nó quả thật không cho đem ngôn ngữ chat vào trong fic. Bạn có thể thay từ "Uhm" thành từ "Ừm", hay "Ưm",...được không ? Very Happy

Đi chầm chậm trên con đường đến trường mới sáng sớm đã đông nghịt nguời qua lại, nó khẽ thở dài.

[K]aoru Arashi: bởi hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của nó ---> xài số ở chỗ này được à '______'

==> Trích lại nguyên câu của bạn Lưu Bạch Hạ :"> (xin lỗi nhá, tại tụi tớ là những người kiệm lời + kiệm comt + kiệm bài [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ 708766)

Kaetta Shinoaka: Những ánh nắng vàng buổi sớm xuyên qua tán cây xanh bên đường

Kaetta Shinoaka: ánh nắng í

Kaetta Shinoaka: OK không ?

Kaetta Shinoaka: ' '

[K]aoru Arashi: tia nắng chứ

[K]aoru Arashi: '__________'

Kaetta Shinoaka: ừm

Kaetta Shinoaka: ^^



[K]aoru Arashi: cơn gió đùa nghịch vương lấy mái tóc ---> Ka ko hỉu từ vương này cho lắm

[K]aoru Arashi:

Kaetta Shinoaka: "vương" trong từ "vấn vương"

Kaetta Shinoaka: "vương" trong từ "vương lại"

Kaetta Shinoaka: but

Kaetta Shinoaka: ở đây có từ "lấy" ở đằng sau

Kaetta Shinoaka: thì nó phải là "vươn"

Kaetta Shinoaka: trong từ "vươn ra"

[K]aoru Arashi: '_______'

Kaetta Shinoaka: phải là "vương lên mái tóc" chứ

Kaetta Shinoaka: =.=

Kaetta Shinoaka: vương lấy à ?

Kaetta Shinoaka: =.=

Kaetta Shinoaka: ka nghĩ sao ?

Kaetta Shinoaka: =.=

[K]aoru Arashi: Ka nghĩ là vương trên mái tóc

[K]aoru Arashi: '__________'


CHƯƠNG 2 :



Thực ra việc đi gọi bạn bè, đồng thời cũng là cái cớ để Mai Trâm tránh đi sự ngại ngùng, khi không biết phải làm thế nào truớc sự ân cần của Minh Hải.




Ba mảnh gương này là của mẹ ba đứa mình đó! Mẹ tui trước lúc mất đưa cho tui, bảo là khi ghép nó lại số phận của tui sẽ thay đổi!



==> Nghĩa là ba bà mẹ của Trâm, Linh, Hân giữ mỗi người một mảnh gương rồi đưa hết cho Trâm à ? [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ 103378 Không hiểu khúc này cho lắm. ~____~



Có tiếng rít phía sau, một mũi tên bay suợt qua đầu Ngọc Linh làm nó giật mình khựng người lại.



Thuý Hân cố giữ giọng bình tĩnh để không phải run lên như Ngọc Linh, kì thực thì đầu nó cũng đang hoan mang hết sức.



CHƯƠNG 3 :



Ngọc Linh hét lên, nhưng kịp thời ngẫm ra rằng có thể sẽ bọ mấy tên canh gác ngoài kia nghe thấy




Bọ ?



NHẬN XÉT CHUNG :



Cốt truyện khá hấp dẫn, nói chung là hay. Qua cách hành văn của tác giả khi nói về ba nhân vật chính, có vẻ khá khoáng... ưm... nên nói sao nhỉ ? Gần giống cách hành văn "hài". Mong chương tiếp ! ^^ (*lậc đậc bay qua ACC đọc +_+* ==> *khóc than + oán trách bạn tác giả không post tiếp các chương mới ở đây ! :([K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ 365767


Được sửa bởi Kaetta ngày Tue Jan 20, 2009 6:56 pm; sửa lần 1.
Kaetta
Kaetta
F.I.C.T.
F.I.C.T.

Nữ
Tổng số bài gửi : 183
Age : 28
Đến từ : Hell Or Heaven?
Sở Thích : Lười...
Tính tình : Lười...
Lĩnh vực văn chương : Nội Dung/Cốt Truyện
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue7 / 9997 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue1 / 91 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 3
Points : 31
Registration date : 09/08/2008

http://fan-fiction.chinhphuc.info

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by kiwi_chan Tue Jan 20, 2009 10:48 am

cơn gió đùa nghịch vương lấy mái tóc ---> Ka ko hỉu từ vương này cho lắm
chậc chậc, "vương" của Nguyệt Phong Tử có nghĩa là bám lấy mà không chịu rớt xuống fải không, hay kòn ý nào khác nữa
kiwi_chan
kiwi_chan
F.I.
F.I.

Tổng số bài gửi : 22
Age : 28
Lĩnh vực văn chương : Miêu Tả
Điểm :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue8 / 9998 / 999[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Số lần bị warn :
[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Left_bar_bleue0 / 90 / 9[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Right_bar_bleue

Reputation : 0
Points : -3
Registration date : 28/10/2008

Về Đầu Trang Go down

[K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ Empty Re: [K, truyện dài] Mảnh Gương Cổ

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết