Đăng Nhập
[T] Waiting
Trang 1 trong tổng số 1 trang
[T] Waiting
Author: Kaetta
Genre: romance
Rating: T
Summary: chỉ là những cảm xúc bất chợt…
------------------------
Ngày lại ngày ghế vẫn ngóng trông
Đôi tình nhân xưa kia hạnh phúc
Mà giờ đây tan rã mất rồi!
Ơi sự đời ơi trớ trêu
Lần đầu tiên họ gặp nhau
Cũng tại ghế vào chiều thu lãng mạn
Nhưng rồi chia tay cũng tại nơi này
Vào chiều đông giá buốt…
Dù biết thế nhưng ghế vẫn chờ
Chờ cho bụi phủ lá rơi đầy
Chờ đến khi mục nát giữa tuổi già
Đôi tình nhân xưa kia đâu rồi…?
Chẳng còn tiếng cười hay nước mắt hạnh phúc
Chỉ còn lại mình ghế mà thôi!
Số phận ơi xin đừng trớ trêu thế
Ghế này có tội tình gì đâu
Nỡ trách sao phận con người
Có ai cưỡng được mệnh trời đã sắp?!
Ghế vẫn thế ghế vẫn chờ
Chờ.
Chờ.
Chờ trong tuyệt vọng
Chờ cho đến khi tưởng chừng như ngọn lửa hy mong manh cuối cùng cũng dập tắt
Thì.
Thì.
Đôi tình nhân xưa kia xuất hiện
Tươi cười ngồi lên ghế
Bốn chân kia tưởng chừng như mục nát
Nay lại vững vàng trước sức nặng của con người
Cám ơn.
Cám ơn.
Gió giờ đây không còn lạnh lẽo
Bụi đã không còn “đóng”
Và…
“Anh có nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ngay tại chỗ này không?”
“Có chứ! Dĩ nhiên anh còn nhớ…”
đã duyệt
Genre: romance
Rating: T
Summary: chỉ là những cảm xúc bất chợt…
------------------------
Ngày lại ngày ghế vẫn ngóng trông
Đôi tình nhân xưa kia hạnh phúc
Mà giờ đây tan rã mất rồi!
Ơi sự đời ơi trớ trêu
Lần đầu tiên họ gặp nhau
Cũng tại ghế vào chiều thu lãng mạn
Nhưng rồi chia tay cũng tại nơi này
Vào chiều đông giá buốt…
Dù biết thế nhưng ghế vẫn chờ
Chờ cho bụi phủ lá rơi đầy
Chờ đến khi mục nát giữa tuổi già
Đôi tình nhân xưa kia đâu rồi…?
Chẳng còn tiếng cười hay nước mắt hạnh phúc
Chỉ còn lại mình ghế mà thôi!
Số phận ơi xin đừng trớ trêu thế
Ghế này có tội tình gì đâu
Nỡ trách sao phận con người
Có ai cưỡng được mệnh trời đã sắp?!
Ghế vẫn thế ghế vẫn chờ
Chờ.
Chờ.
Chờ trong tuyệt vọng
Chờ cho đến khi tưởng chừng như ngọn lửa hy mong manh cuối cùng cũng dập tắt
Thì.
Thì.
Đôi tình nhân xưa kia xuất hiện
Tươi cười ngồi lên ghế
Bốn chân kia tưởng chừng như mục nát
Nay lại vững vàng trước sức nặng của con người
Cám ơn.
Cám ơn.
Gió giờ đây không còn lạnh lẽo
Bụi đã không còn “đóng”
Và…
“Anh có nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ngay tại chỗ này không?”
“Có chứ! Dĩ nhiên anh còn nhớ…”
đã duyệt
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết